• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ đầu đến cuối Dương Tuyết Hoa không hề nói đùa, đây cũng là lời thật lòng mà cô đang nghĩ, chỉ có mình Hoắc Đông Quân xem đây là trò đùa rồi mỉm cười mà thôi.

Một mối quan hệ không cân bằng ngay từ ban đầu, một mối quan hệ mập mờ chỉ gặp nhau lúc tối, âu yếm nhau vào ban đêm thì sao được xem là mối quan hệ thiêng liêng như vợ chồng được cơ chứ? Huống chi Hoắc Đông Quân cũng chưa chu cấp cho cô đồng nào, tiền nợ vẫn còn đó, nói cô là tình nhân của hắn xem như là đánh giá cô cao hơn một chút cho khỏi nhục nhã…

Hoắc Đông Quân cảm thấy bầu không khí hôm nay rất tốt, cảm giác như Dương Tuyết Hoa đang muốn quyến rũ hắn làm chuyện xấu nên hắn định cúi đầu xuống hôn lên môi cô, ai ngờ đâu cô lại nghiêng mặt sang hướng khác nhằm né tránh…

“Hôm nay em hơi mệt, để khi khác rồi tiếp tục được không?”

Hoắc Đông Quân tiếc nuối nhưng cũng đành gật đầu, đột nhiên tiếng điện thoại trong túi áo của hắn vang lên, hắn bắt buộc phải buông Dương Tuyết Hoa ra để đến ban công nghe điện thoại…

“Tối rồi còn gọi làm gì?”

[Tự nhiên anh lại khó chịu với em? Em quan tâm anh nên mới gọi cho anh thôi mà?]

“Điên à? Cần tôi giao thêm việc cho không?”

[Thôi được rồi, mà sao dạo này anh về sớm thế? Chưa đến sáu giờ đã thấy anh biến đi đâu mất rồi, em muốn đưa hồ sơ cho anh rồi tiện gặp anh một chút cũng không được…]

“Hỏi nhiều thế làm gì? Lo làm tốt chuyện của mình đi!”

[Anh bị điên à? Sao lại cáu với em? Em là em trai bảo bối của anh mà? Em quan tâm anh mà anh lại cáu với em làm gì? Anh nói đi, anh có người yêu rồi đúng không? Anh lén lút về sớm để đi chơi với người yêu à?]

“Sao cậu không giống Hoắc Đông Diệp nhỉ? Mặc dù cậu ta là anh em cùng cha khác mẹ nhưng cậu ta biết điều hơn cậu đấy.”



[Em giống anh mà? Em nghĩ em đẹp trai là đủ rồi, à mà nếu anh có người yêu thì dẫn về nhà đi, cha cũng mong anh cưới vợ lắm rồi đấy!]

“Đừng có điên…!”

[Cha bảo nếu sang năm mà anh không cưới vợ thì cha sẽ chỉ định vị hôn thê cho anh, anh mà không đồng ý thì đừng nghĩ đến việc thừa kế JC!]

“Cha bảo vậy thật à?”

[Thật! Nhưng không phải cô gái nào cũng được đâu, vợ của người thừa kế cũng phải có địa vị tương xướng với anh mới được…]

“Tôi biết rồi.”

Hoắc Đông Quân cúp máy liền đưa mắt nhìn về phía Dương Tuyết Hoa, hắn nhìn cô một lúc lâu rồi mới mở cửa ban công bước vào trong…

“Tôi hỏi em chuyện này…”

Dương Tuyết Hoa trông gương mặt nghiêm túc của Hoắc Đông Quân khiến cô có chút tò mò, cô cũng chăm chú lắng nghe câu hỏi của hắn…

“Nếu tôi bắt buộc phải kết hôn với người khác, vậy em nghĩ thế nào?”

Hoắc Đông Quân cố tình hỏi như vậy để xem thử câu trả lời của Dương Tuyết Hoa, hắn muốn biết cô định sẽ làm gì nếu hắn kết hôn với người khác. Liệu cô có khóc lóc níu giữ hắn hay không? Hay cô lặng lẽ chúc phúc cho hắn…?



“Nếu anh kết hôn với người khác, em sẽ chúc anh tân hôn vui vẻ…”

Nếu Hoắc Đông Quân kết hôn với người khác, chứng tỏ mối hôn sự của cả hai là giả và cô không hề bị ràng buộc với hắn. Thậm chí khi hắn đã đồng ý buông tha cho cô rồi thì món nợ kia xem như chấm dứt, cô cũng không cần giả vờ lấy lòng hắn nữa. Vậy thì cô tiếc rẻ gì một lời chúc mà không chúc hắn hạnh phúc cơ chứ?

“Sao vậy? Anh định kết hôn với người khác à? Bao giờ hai người kết hôn thế?”

Hoắc Đông Quân không biết nên bày ra biểu cảm gì trước câu hỏi của Dương Tuyết Hoa, liệu hắn có nên cảm thấy vui vì cô không đau lòng khóc nức nở hay hắn nên cảm thấy buồn vì cô chưa từng đau lòng vì hắn? Ngược lại trên gương mặt cô còn bày ra biểu cảm rằng cô sắp được giải thoát đến nơi rồi…

“Không có ngày đó đâu, em cũng không cần phải bày ra vẻ mặt mong chờ như thế…”

Dương Tuyết Hoa tiến đến chỗ Hoắc Đông Quân, cô chủ động lao vào trong vòng tay của hắn, hai tay vòng ra sau ôm chầm lấy tấm lưng vững chãi của Hoắc Đông Quân…

“Đừng giận mà…”

Hoắc Đông Quân muốn giận cũng không giận nổi, hắn không nói lời nào liền cúi xuống bế Dương Tuyết Hoa lên, để hai chân cô quấn chặt lấy hông hắn nhằm giữ thăng bằng…

“Hôm nay em mệt, anh cũng đồng ý rồi mà?”

Hoắc Đông Quân tiến về phía phòng ngủ, hắn nhẹ nhàng đặt cô xuống giường rồi kéo chăn đắp lên cho cô…

“Mệt thì ngủ đi, tôi đi tắm…”

Dương Tuyết Hoa an tâm nhắm mắt, cô xoay người sang bên kia để tìm tư thế ngủ thoải mái nhất. Dù sao hôm nay tâm trạng cô cũng không tốt, nếu Hoắc Đông Quân cứ muốn làm thì e rằng cô không thể giả bộ mà phối hợp với hắn như lần trước được. Dù gì sức lực và tinh thần của cô cũng có giới hạn, nếu bị cưỡng ép một cách quá đáng thì nó sẽ bùng nổ ngay lập tức…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK