• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Đông Quân áp gương mặt vào ngực Dương Tuyết Hoa mà hôn hít, tay vẫn xoa nắn nơi mềm mại của cô. Giọng nói đầy dữ tợn cứ vang lên liên tục…

"Không…không..."

Dương Tuyết Hoa thật sự cảm thấy cơn đau đớn được truyền từ hạ thân, đúng như hắn từng nói, nếu cô không ngoan thì đây chính là kết cục mà cô đáng phải nhận...

Hoắc Đông Quân mê chết cái thân thể yêu nghiệt của Dương Tuyết Hoa, người cô không những mang hương thơm dễ chịu mà còn có bầu ngực mềm mại vừa tay dễ xoa nắn. Phía dưới như ngàn cái miệng nhỏ đang hút lấy vật của hắn khiến hắn hưng phấn mà ra vào liên tục....

"Em là của tôi, nhớ cho kĩ vào!"

Hoắc Đông Quân như con thú phát điên mà ra vào càng mạnh hơn, hắn còn cố tình cắn môi Dương Tuyết Hoa đến chảy máu, sau đó liếm sạch máu trên khóe môi cô như đang thưởng thức thứ mĩ vị ngon lành...

Dương Tuyết Hoa vừa đau vừa choáng, dòng nước lạnh vẫn cứ như vũ bão xối xả rơi xuống cơ thể khiến cô không tài nào thở nổi...

"Không....dừng…a…"

Cả cơ thể của Dương Tuyết Hoa bắt đầu nóng lên, mắt cô từ từ mờ dần, dường như không còn nhìn thấy được phía trước....

Hoắc Đông Quân không nghe lời van xin của cô, khoái cảm từ cơ thể yêu nghiệt của nữ nhân làm hắn thoải mái, hắn ra vào mạnh đến mức thấy máu cùng nước chảy xuống nền nhà mới khiến hắn bừng tỉnh mà dừng lại, sau đó nhìn lên khuôn mặt đỏ ửng nhắm chặt mắt của cô...

Hoắc Đông Quân nhanh chóng tháo chiếc cà vạt đang trói chặt hai tay Dương Tuyết Hoa ra, sau đó ôm chặt lấy thân thể mềm nhũn của cô tiến về phía giường...

Hoắc Đông Quân dùng khăn lau người giúp Dương Tuyết Hoa, hắn vẫn chưa hết bực bội vì chuyện ban nãy nên chỉ lau sơ qua rồi kéo chăn đắp lên người cô, sau đó nằm hẳn xuống mà ôm chặt lấy cô vào trong lòng. Bây giờ hắn mới cảm thấy đỡ lo lắng hơn đôi chút…

Hoắc Đông Quân tự trấn an rằng người chiến thắng cuối cùng là hắn, người có được Dương Tuyết Hoa trong lòng cũng là hắn. Hắn nhất định sẽ không để cho kẻ khác chen vào mối quan hệ giữa hai người…

Vừa tờ mờ sáng thì Dương Tuyết Hoa chợt tỉnh giấc, trên trán cô đổ mồ hôi lạnh, vì ngày hôm qua bị Hoắc Đông Quân hành hạ đến mức kiệt sức nên cơ thể cô vô cùng đau nhói, ngay cả việc cử động cũng khó khăn chứ đừng nói là ngồi dậy. Có lẽ đêm hôm qua còn đau hơn lần đầu tiên của cô..



Dương Tuyết Hoa nằm thêm một lúc mới ngồi dậy được, cô chỉ cần nhìn sơ qua liền biết Hoắc Đông Quân chưa hề lau người kĩ càng cho cô, bây giờ chỉ cần liếc mắt xuống cũng có thể thấy được vết máu đã khô còn đọng lại trên đùi.

Dương Tuyết Hoa nghĩ thấy việc này cũng đúng, mặc dù cô mơ màng nhưng cô biết rõ hôm qua bản thân đã trải qua chuyện gì, với tình trạng đó mà cô không bị thương cũng là chuyện lạ…

Dương Tuyết Hoa vừa đi vừa bám vào tường, cô nhìn đống quần áo rơi lã tã trong nhà tắm vẫn chưa được dọn, phải chăng lúc cô ngất đi thì Hoắc Đông Quân cũng chìm vào giấc ngủ nên chưa ai dọn đống lộn xộn này.

Dương Tuyết Hoa ngồi xuống nhặt quần áo lên, cô vô tình phát hiện trong túi áo vest của Hoắc Đông Quân có tấm danh thiếp của ai đó, nhưng khi nó rớt xuống sàn thì không phải danh thiếp…

Dương Tuyết Hoa nhặt lên định đặt lại vào túi áo của Hoắc Đông Quân, nhưng tầm mắt của cô vô tình nhìn đến số điện thoại được ghi ở trên, bên cạnh còn có vết son môi đỏ thẫm, trông có vẻ là loại son đắt tiền nên dù để lâu cũng không dễ bị trôi đi như vậy…

Dương Tuyết Hoa nhìn chằm chằm vào tấm thẻ đó một lúc lâu, sau đó cô lại gom quần áo bỏ vào máy giặt, còn tấm danh thiếp thì đặt lên thành rửa mặt. Dù sao đây cũng là đồ của Hoắc Đông Quân, cô cũng không nên tò mò…

Sau một lúc thì Hoắc Đông Quân cũng tỉnh giấc, hắn vừa ngồi dậy thì thấy Dương Tuyết Hoa bước ra từ nhà tắm, hắn vốn định lên tiếng trước thì Dương Tuyết Hoa đã cướp lời…

“Đồ của anh, lần sau nhớ bảo quản cho kĩ…”

Dương Tuyết Hoa không hỏi lý do vì sao Hoắc Đông Quân lại đối xử với cô như vậy, cô cũng không thắc mắc tấm thẻ kia là của ai, cô cũng chẳng than trách hắn về chuyện ngày hôm qua. Chỉ đơn giản là trả lại đồ cho hắn rồi đi đến tủ quần áo…

Hoắc Đông Quân nghe thấy giọng của Dương Tuyết Hoa khàn đi trông thấy, ngay cả thái độ của cô cũng hờ hững như xem chuyện đó là hiển nhiên. Vậy mà cô cũng không thèm giải thíc với hắn về chuyện của Mạnh Hùng…

“Em không định giải thích à?”

Sau nửa tiếng ngồi trong nhà tắm khiến Dương Tuyết Hoa tỉnh táo hơn đôi chút, cô cố gắng xâu chuỗi mọi chuyện lại thì dường như đã biết Hoắc Đông Quân tức giận vì chuyện gì, bây giờ hắn hỏi thế khiến cô càng thêm chắc chắn về suy nghĩ của mình…

“Anh phát tiết xong rồi mà? Giải thích hay không cũng không quan trọng…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK