Dương Tuyết Hoa chậm rãi tiến đến gần Hoắc Đông Quân, cô cúi đầu xuống không dám ngước lên nhìn hắn…
“Em thật sự xin lỗi, em thật sự không muốn đến trễ tiết của thầy đâu, em hi vọng thầy sẽ tha thứ và cho em một cơ hội để sửa sai…”
Hoắc Đông Quân không nghĩ lại có sinh viên cứng đầu như vậy, đây không phải chuyện mà hắn cần bận tâm nên hắn chỉ trả lời cho có…
“Kì sau học lại môn này, bây giờ em về đi…”
Dương Tuyết Hoa ngẩng mặt lên nhìn Hoắc Đông Quân, cô cảm thấy hắn không hề để tâm đến những lời mà cô vừa nói khi nãy…
“Môn này thật sự rất đắt, em cũng cố gắng rất nhiều mới được học lớp này, thầy cũng thấy hôm nay em chỉ đi trễ năm phút, thầy cũng chưa bắt đầu việc giảng bài mà…”
Hoắc Đông Quân càng nghe càng nhức đầu, hắn nhìn chằm chằm về phía vẻ mặt lo sợ sắp khóc của Dương Tuyết Hoa, nhưng trong lòng lại không chút gợn sóng…
“Tôi không có nhiều thời gian để đứng đây đối chất với em, làm sai chính là làm sai, em đừng đổ lỗi cho hoàn cảnh mà hãy tự nhìn lại bản thân của mình đi…”
Dương Tuyết Hoa ấm ức liền rơi nước mắt, từ nãy đến giờ cô chỉ xin Hoắc Đông Quân hãy tha thứ cho sai lầm của mình chứ cô chưa từng đổ lỗi cho hoàn cảnh, sao hắn nói ra những lời không có nhân tính như thế cơ chứ…
“Em thật sự không hiểu em đã đổ lỗi cho hoàn cảnh lúc nào để thầy có cớ nói em như vậy. Em xin lỗi vì đã làm mất nhiều thời gian của thầy…”
Dương Tuyết Hoa vừa ra khỏi lớp học đã ôm lấy bạn cô mà khóc nức nở. Cô thật sự đã cố gắng rất nhiều để trở nên xuất sắc nhưng dường như cuộc đời cố tình muốn vùi dập cô vậy…
“Đừng khóc nữa được không? Hôm nay cậu có chuyện gì vậy? Sao cậu lại đến trễ thế?”
Dương Tuyết Hoa nghẹn ngào lau nước mắt, cô cố gắng thuật lại mọi chuyện một cách rõ ràng nhất cho bạn của mình nghe…
“Ba tớ bị ngã ở công trình xây dựng, tớ phải đến bệnh viện để làm thủ tục nhập viện cho ba nên mới đi trễ…”
Sự việc xảy ra vô cùng bất ngờ nên Dương Tuyết Hoa không kịp chuẩn bị bất cứ thứ gì, ngay cả viện phí cô còn chưa kịp đóng. Nếu đóng viện phí cho ba cô thì tiền học phí kì sau của cô coi như mất sạch, trong trường học xấu nhất cô bắt buộc phải bảo lưu một kì…
Dương Tuyết Hoa vừa đứng dậy thì Hoắc Đông Quân cũng ra khỏi lớp, hắn hoàn toàn có thể nhìn thấy được cô vừa khóc xong, bên cạnh còn có một vài người bạn đang an ủi…
Dương Tuyết Hoa cũng vô thức nhìn về phía Hoắc Đông Quân, nhưng cô lại nhanh chóng quay đi chỗ khác để lau nước mắt…
“Tớ về trước…”
Dương Tuyết Hoa đã lau sạch nước mắt trên mặt mình nhưng mặt cô vẫn đỏ ửng, ngay cả bản thân cô cũng bắt đầu cảm thấy hơi choáng váng như sắp ngã xuống đến nơi…
“Này, đi đứng cẩn thận vào…”
Hoắc Đông Quân đỡ lấy tay Dương Tuyết Hoa, hắn nhíu mày nhìn gương mặt đỏ ửng của cô, đoán chừng cô đang bị sốt…
“Đến bệnh viện kiểm tra đi, có thể em sốt rồi đấy!”
Không biết có phải do Dương Tuyết Hoa đang bị sốt hay không mà cô lại mỉm cười, sau đó lên tiếng đáp trả Hoắc Đông Quân…
“Thầy nghĩ ai cũng giàu có đến mức chỉ cần ốm một chút đã phải đến bệnh viện kiểm tra à? Bây giờ em sắp phải đóng tiền để học lại môn của thầy thì thầy nghĩ em có nên đến bệnh viện kiểm tra không?”
Dương Tuyết Hoa thở mạnh, cô bần thần đi thêm mấy bước liền dựa hẳn vào tường, sau đó ngồi lên bậc thang một lúc để tâm trạng có thể bình tĩnh lại đôi chút…
“Tôi không cấm thi em thì em sẽ đến bệnh viện đúng không?”
Dương Tuyết Hoa vô thức gật đầu, cô nhìn về phía Hoắc Đông Quân liền thấy hắn lôi cuốn sổ điểm danh ra, sau đó dùng tẩy để bôi sạch dấu vết đã gạch tên cô ra khỏi danh sách thi cử…
“Bây giờ đến bệnh viện đi!”
Dương Tuyết Hoa gật đầu cũng không thèm cảm ơn lòng tốt mà Hoắc Đông Quân vừa ban phát cho cô, cô ngồi thêm một lúc nữa mới rời khỏi trường mà bắt xe buýt đến bệnh viện mà ba cô đang điều trị…
May mắn sao cha cô chỉ bị ngã nhẹ nên không cần phải nằm viện quá lâu, ngược lại là bản thân cô hình như sắp sốt đến mức mụ mị đầu óc rồi.
Dương Tuyết Hoa không muốn nhập viện nên chỉ lấy thuốc do bác sĩ kê đơn rồi về nhà nghỉ ngơi. Sau khi tan học cô phải về nấu ăn cho gia đình của mình rồi đợi mẹ đón em trai cô về nhà. Đối với Dương Tuyết Hoa thì đây là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong suốt cuộc đời của cô…
Dương Tuyết Hoa bất ngờ tỉnh lại sau giấc ngủ dài, cô lờ mờ nhìn thấy Hoắc Đông Quân đang ngồi bên cạnh giường của mình nhưng hắn lại xoay lưng lại với cô…
“Tôi muốn uống nước…”
Hoắc Đông Quân xoay người nhìn Dương Tuyết Hoa một cái rồi mới đến bàn lấy nước cho cô uống, ánh mắt của hắn vẫn dán chặt đến cơ thể đầy dấu hôn đang mập mờ ẩn hiện sau tấm chăn của cô…
“Em ngủ tiếp đi, không cần tham dự tiết học ngày hôm nay…”
Dương Tuyết Hoa chợt nhớ ra hôm nay cô có tiết học với Hoắc Đông Quân, cô nghĩ ngợi gì đó liền trả lời hắn…
“Nếu tôi nghỉ học sẽ bị cấm thi…”
“Em thật sự xin lỗi, em thật sự không muốn đến trễ tiết của thầy đâu, em hi vọng thầy sẽ tha thứ và cho em một cơ hội để sửa sai…”
Hoắc Đông Quân không nghĩ lại có sinh viên cứng đầu như vậy, đây không phải chuyện mà hắn cần bận tâm nên hắn chỉ trả lời cho có…
“Kì sau học lại môn này, bây giờ em về đi…”
Dương Tuyết Hoa ngẩng mặt lên nhìn Hoắc Đông Quân, cô cảm thấy hắn không hề để tâm đến những lời mà cô vừa nói khi nãy…
“Môn này thật sự rất đắt, em cũng cố gắng rất nhiều mới được học lớp này, thầy cũng thấy hôm nay em chỉ đi trễ năm phút, thầy cũng chưa bắt đầu việc giảng bài mà…”
Hoắc Đông Quân càng nghe càng nhức đầu, hắn nhìn chằm chằm về phía vẻ mặt lo sợ sắp khóc của Dương Tuyết Hoa, nhưng trong lòng lại không chút gợn sóng…
“Tôi không có nhiều thời gian để đứng đây đối chất với em, làm sai chính là làm sai, em đừng đổ lỗi cho hoàn cảnh mà hãy tự nhìn lại bản thân của mình đi…”
Dương Tuyết Hoa ấm ức liền rơi nước mắt, từ nãy đến giờ cô chỉ xin Hoắc Đông Quân hãy tha thứ cho sai lầm của mình chứ cô chưa từng đổ lỗi cho hoàn cảnh, sao hắn nói ra những lời không có nhân tính như thế cơ chứ…
“Em thật sự không hiểu em đã đổ lỗi cho hoàn cảnh lúc nào để thầy có cớ nói em như vậy. Em xin lỗi vì đã làm mất nhiều thời gian của thầy…”
Dương Tuyết Hoa vừa ra khỏi lớp học đã ôm lấy bạn cô mà khóc nức nở. Cô thật sự đã cố gắng rất nhiều để trở nên xuất sắc nhưng dường như cuộc đời cố tình muốn vùi dập cô vậy…
“Đừng khóc nữa được không? Hôm nay cậu có chuyện gì vậy? Sao cậu lại đến trễ thế?”
Dương Tuyết Hoa nghẹn ngào lau nước mắt, cô cố gắng thuật lại mọi chuyện một cách rõ ràng nhất cho bạn của mình nghe…
“Ba tớ bị ngã ở công trình xây dựng, tớ phải đến bệnh viện để làm thủ tục nhập viện cho ba nên mới đi trễ…”
Sự việc xảy ra vô cùng bất ngờ nên Dương Tuyết Hoa không kịp chuẩn bị bất cứ thứ gì, ngay cả viện phí cô còn chưa kịp đóng. Nếu đóng viện phí cho ba cô thì tiền học phí kì sau của cô coi như mất sạch, trong trường học xấu nhất cô bắt buộc phải bảo lưu một kì…
Dương Tuyết Hoa vừa đứng dậy thì Hoắc Đông Quân cũng ra khỏi lớp, hắn hoàn toàn có thể nhìn thấy được cô vừa khóc xong, bên cạnh còn có một vài người bạn đang an ủi…
Dương Tuyết Hoa cũng vô thức nhìn về phía Hoắc Đông Quân, nhưng cô lại nhanh chóng quay đi chỗ khác để lau nước mắt…
“Tớ về trước…”
Dương Tuyết Hoa đã lau sạch nước mắt trên mặt mình nhưng mặt cô vẫn đỏ ửng, ngay cả bản thân cô cũng bắt đầu cảm thấy hơi choáng váng như sắp ngã xuống đến nơi…
“Này, đi đứng cẩn thận vào…”
Hoắc Đông Quân đỡ lấy tay Dương Tuyết Hoa, hắn nhíu mày nhìn gương mặt đỏ ửng của cô, đoán chừng cô đang bị sốt…
“Đến bệnh viện kiểm tra đi, có thể em sốt rồi đấy!”
Không biết có phải do Dương Tuyết Hoa đang bị sốt hay không mà cô lại mỉm cười, sau đó lên tiếng đáp trả Hoắc Đông Quân…
“Thầy nghĩ ai cũng giàu có đến mức chỉ cần ốm một chút đã phải đến bệnh viện kiểm tra à? Bây giờ em sắp phải đóng tiền để học lại môn của thầy thì thầy nghĩ em có nên đến bệnh viện kiểm tra không?”
Dương Tuyết Hoa thở mạnh, cô bần thần đi thêm mấy bước liền dựa hẳn vào tường, sau đó ngồi lên bậc thang một lúc để tâm trạng có thể bình tĩnh lại đôi chút…
“Tôi không cấm thi em thì em sẽ đến bệnh viện đúng không?”
Dương Tuyết Hoa vô thức gật đầu, cô nhìn về phía Hoắc Đông Quân liền thấy hắn lôi cuốn sổ điểm danh ra, sau đó dùng tẩy để bôi sạch dấu vết đã gạch tên cô ra khỏi danh sách thi cử…
“Bây giờ đến bệnh viện đi!”
Dương Tuyết Hoa gật đầu cũng không thèm cảm ơn lòng tốt mà Hoắc Đông Quân vừa ban phát cho cô, cô ngồi thêm một lúc nữa mới rời khỏi trường mà bắt xe buýt đến bệnh viện mà ba cô đang điều trị…
May mắn sao cha cô chỉ bị ngã nhẹ nên không cần phải nằm viện quá lâu, ngược lại là bản thân cô hình như sắp sốt đến mức mụ mị đầu óc rồi.
Dương Tuyết Hoa không muốn nhập viện nên chỉ lấy thuốc do bác sĩ kê đơn rồi về nhà nghỉ ngơi. Sau khi tan học cô phải về nấu ăn cho gia đình của mình rồi đợi mẹ đón em trai cô về nhà. Đối với Dương Tuyết Hoa thì đây là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong suốt cuộc đời của cô…
Dương Tuyết Hoa bất ngờ tỉnh lại sau giấc ngủ dài, cô lờ mờ nhìn thấy Hoắc Đông Quân đang ngồi bên cạnh giường của mình nhưng hắn lại xoay lưng lại với cô…
“Tôi muốn uống nước…”
Hoắc Đông Quân xoay người nhìn Dương Tuyết Hoa một cái rồi mới đến bàn lấy nước cho cô uống, ánh mắt của hắn vẫn dán chặt đến cơ thể đầy dấu hôn đang mập mờ ẩn hiện sau tấm chăn của cô…
“Em ngủ tiếp đi, không cần tham dự tiết học ngày hôm nay…”
Dương Tuyết Hoa chợt nhớ ra hôm nay cô có tiết học với Hoắc Đông Quân, cô nghĩ ngợi gì đó liền trả lời hắn…
“Nếu tôi nghỉ học sẽ bị cấm thi…”