Triệu Mãnh lại khá bình tĩnh: “Vậy cậu Trương Chấn không muốn biết mục đích của tôi sao?”
Truong Chấn cười mỉa: “Đúng là xem thường anh rồi!”
“Theo giao ước, anh ẩn núp trong tập đoàn Mạt Lâm để lấy danh sách dược liệu, nhà họ Trương sẽ trả anh năm mươi triệu, đặt cọc trước hai mươi triệu nhưng tôi biết anh đã thất bại!”
“Nếu tôi nói tôi đã lấy được danh sách dược liệu sau một tuần các người tìm tôi, cậu có tin không?”
“Vậy đưa danh sách dược liệu ra trước!”
Triệu Mãnh hơi do dự nhưng đối mặt với nhà họ Trương, gã không còn lựa chọn nào khác nên đành lấy ra đưa cho đối phương.
Trương Chấn xem xong, có thể chắc chắn đây là danh sách dược liệu, hắn ta cũng không lừa gạt Triệu Mãnh, chuẩn bị chuyển hết số tiền còn lại thì “Đoàng”, đầu Triệu Mãnh nổ tung trước mặt hắn ta.
Lông tơ của Trương Chấn dựng đứng, hắn ta vội móc súng lục vừa nhét vào bên hông ra, lúc này, một tiếng nói truyền vào tai.
“Dám cử động thì chết ngay lập tức, ngồi xổm xuống, giơ tay ôm đầu...”
“Mời cậu Trương đi cùng chúng tôi tới gặp chủ tịch tập đoàn Mạt Lâm!”
Một người lên tiếng, những người phía sau mặc đồ đen, tiến lên áp chế Trương Chấn vào xe.
...
Sau một quãng đường kéo dài 30 phút, Trương Chấn được đưa tới trước mặt Trương Trần.
Trương Chấn không hề sợ hãi mà vẫn kiêu ngạo nâng cằm nói: “Mày là Trương thần y phải không, biết tao là ai không? Nếu biết thì mau thả tao ra, bằng không...”
Đáp lại hắn ta là một cái tát như trời giáng. Trương Trần đang ngồi trên ghế chủ tịch, tay đùa nghịch một con dao sắc bén, anh cười khẽ, người vừa tát Trương Chấn chính là Triệu Chí Hào.
“Tôi không thả đấy, sao nào? Anh cắn tôi à?”, nói xong, anh phóng con dao ghim vào đùi Trương Chấn, hắn ta hét thảm thiết, máu tươi chảy ròng ròng.
“Tù nhân thì nên có nhận thức của tù nhân! Tôi cho anh một cơ hội, gọi viện binh tới đi, nếu không ai tới thì tôi sẽ giết anh!”
Trương Trần đã biết mục đích của nhà họ Trương, anh chỉ tò mò là ai sẽ là người tiếp theo tới đây.
Trương Chấn lúc này mới biết sợ, hắn ta vội lấy điện thoại ra gọi: “Trương Anh, mau tới cứu em!”
Hắn ta gọi cho Trương Anh - người đang được hội trưởng lão của nhà họ Trương coi trọng.
... Mười lăm phút sau, Trương Anh tới rất nhanh, hắn không hề lo lắng về việc Trương Chấn bại lộ, khi bước vào văn phòng, theo sau hắn còn có vài người của nhà họ Trương: “Hân hạnh được gặp mặt Trương thần y!”
Trương Trần chẳng hề nao núng, anh nhìn thẳng vào đối phương và nói: “Bây giờ tội phạm trơ trẽn quá nhỉ!”
Trương Anh mỉm cười: “Đừng nói khó nghe vậy, chỉ cần nhà họ Trương muốn, tập đoàn Mạt Lâm sẽ biến thành công ty con ngay ấy mà!”
“Các người tự tin như vậy sao?”
Im lặng cả buổi, Trương Trần mới lên tiếng, anh không ra tay, chỉ bình tĩnh nhìn Trương Anh.
Trương Anh nở nụ cười lơ đễnh, hắn kéo Trương Chấn, thuận tay ngăn miệng vết thương đang chảy máu của Trương Chấn. Nhà họ Trương tự tin như vậy đấy, họ cũng có tư cách đó, thậm chí, chính bản thân họ cũng thấy sợ hãi về năng lực của nhà họ Trương.
“Trương thần y là người thông minh! Người thông minh thì nên làm việc thông minh, tôi hi vọng chuyện này sẽ chấm dứt tại đây!”
“Nếu không có việc gì khác, chúng tôi đi đây!”
Trương Anh dẫn theo Trương Chấn, đẩy cửa bước ra, lúc này giọng của Trương Trần truyền tới: “Có lẽ các người sai lắm rồi, nhưng điều này không quan trọng nữa, chúng ta sẽ gặp lại nhau!”
Trương Anh sửng sốt, lập tức bật cười nói: “Trương thần y, tự tin là tốt, nhưng sự tự tin này sẽ biến thành tự phụ khi đối mặt với nhà họ Trương đấy! Nếu Trương thần y đến, chúng tôi sẽ tiếp đãi nồng hậu!”
Trương Trần không nói gì thêm, nhìn theo mấy người Trương Anh rời đi.
Xuống dưới lầu, Trương Chấn cuối cùng cũng yên lòng, hắn ta không hề nghi ngờ việc Trương thần y nổi danh khắp thiên hạ này thật sự dám giết mình, nếu không nhờ đám người Trương Anh tới kịp lúc, rất có thể hắn ta đã phải bái bai thế giới này rồi.
“Anh Trương Anh, cảm ơn anh, cảm ơn…”, sống sót sau tai nạn, Trương Chấn không ngừng cảm ơn.
“Đừng lảm nhảm, dù gì cậu cũng là người nhà họ Trương, hoàn thành nhiệm vụ rồi à?”, Trương Anh cười hỏi.
Trương Chấn gật đầu, lôi một tờ giấy từ trong áo ra, vui mừng nói: “May mà Trương thần y không soát người, nếu không thì khó mà giữ được...”