Mục lục
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm - Trương Trần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tốt, cầm chân hắn một lúc, đợi hắn ra là sẽ phải nhận đơn kiện, khiến Mạt Lâm đang từ từ đi lên ấy biến mất trong dòng chảy lịch sử đi!”

Cách đó không xa, Chu Nhân Kiệt dẫn người vừa đón đi về phía này. Nhiễm Minh Nhật cười nói thân thiết: “Chào luật sư Chu!”

Người được gọi là luật sư Chu gật đầu nói thẳng: “Không ai dám khẳng định chắc chắn một trăm phần trăm, cho dù cậu đã đưa ra một số thứ khá quan trọng thì tôi cũng chỉ dám chắc khoảng tám mươi phần trăm mà thôi!"

Lông mày của Nhiễm Minh Nhật hơi nhíu lại, nhưng rồi nhanh chóng giãn ra, hắn ta cười nói: “Cứ theo quy củ cũ, lần này thắng thì ông sẽ có hai phần trăm cổ phần Mạt Lâm, nếu thua thì vẫn có hai triệu!”

“Vậy chúng ta lên đường đi, tôi cũng muốn xem thử người dám tự xưng là đội ngũ luật sư số một Giang Lăng có thực lực gì!”, luật sư Chu mỉm cười nói.

Trong căn phòng trên tầng cao nhất của khách sạn, Trương Trần đang ăn sáng thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Anh bước ra cửa xem, ngạc nhiên nói: “Tiểu Vương?”

“Cậu Trương!”, người tới là cảnh vệ của Trần Bắc Vọng – Tiểu Vương. Sau khi chào hỏi, anh ta nói: “Phương thuốc của cậu đã được đưa đi kiểm nghiệm, người bên đó cũng đã tới đây rồi, bây giờ cậu qua đó với tôi đi!”

“Nhưng không chắc chắn lắm đâu”, Tiểu Vương do dự một lát rồi nhắc nhở.

Trương Trần gật đầu, anh không nói gì, đi theo Tiểu Vương rời khỏi khách sạn.

“Rầm!”, bọn họ mới đi chưa đến mười phút thì cửa phòng bỗng bị đá tung ra, một nhóm người được võ trang đầy đủ xông vào.

Bọn họ nhanh chóng lục soát cả căn phòng một lượt rồi lấy bộ đàm ra nói: “Sếp, nơi này không có người, chăn vẫn còn ấm, trên bàn có bữa sáng chưa ăn xong, đoán chừng mới đi chưa đến mười phút!”

“Được, tôi hiểu rồi!”

Người dẫn đầu tắt bộ đàm đi rồi nói: “Tiếp tục đuổi theo!”

Trong cục cảnh sát, Triệu Chí Hào bước ra với vẻ mặt âm trầm. Ông ta chỉ bị hỏi vài vấn đề mang tính tượng trưng, sau đó bọn họ không còn lý do gì để giữ ông ta lại nữa, dù sao hiện tại cũng không có đủ chứng cứ.

Vừa ra ngoài thì Triệu Chí Hào đã cảm thấy nhức đầu. Vô số phóng viên đã chờ sẵn ở đây, thấy Triệu Chí Hào ra là bọn họ lập tức ùa tới như một đàn châu chấu, dáng vẻ điên cuồng ấy như muốn mổ bụng Triệu Chí Hào ra nghiên cứu vậy.

“Thưa ông Triệu Chí Hào, có người tung tin nói rằng các ông đã lấy cắp phương thuốc của ông Chu Nhân Kiệt nổi tiếng trong ngành y ở Hoài Bắc, xin hỏi ông có cái nhìn thế nào về chuyện này?”

“Ông Triệu, lần này các ông có lòng tin là sẽ thắng kiện không? Nghe nói vụ kiện lần này có đội ngũ luật sư hàng đầu của thủ đô, đi đầu là luật sư Chu, không biết ông thấy thế nào?”

Đầu óc của Triệu Chí Hào nổ đoàng một cái, như bị ai đó giáng cho một cú đấm thật mạnh.

Ông ta nhìn những phóng viên này, chỉ cảm thấy không hiểu ra sao. Ông ta chỉ ở trong cục cảnh sát nửa tiếng mà thôi, ai có thể nói cho ông ta biết chuyện gì đang xảy ra thế này?

Lúc này, đám đông bỗng tách ra một con đường hẹp. Một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, bước về phía Triệu Chí Hào với nụ cười khinh thường trên môi.

“Chào ông Triệu!”, người đó mỉm cười nói: “Tôi là luật sư của ông Chu Nhân Kiệt, tập đoàn Mạt Lâm của các ông đã lấy trộm phương thuốc của ông Chu Nhân Kiệt để buôn bán không chính đáng, hiện tại tôi chính thức khởi tố ông với các tội danh ăn cắp và lừa gạt!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK