Mục lục
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm - Trương Trần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vậy ý cô là vừa nãy tôi nên mặc kệ mấy người bị đánh chết, phải thế không?”, giọng nói của Trương Trần có hơi lạnh lùng. Đứng trên lập trường của Chu Viên Viên, Trương Trần không có gì để đối đáp lại những gì cô ta nói ở vế trước nhưng hành động mách lẻo sau lưng người khác đúng là rất khó coi.

“Tôi, tôi....”, Chu Viên Viên cứng họng, Trương Trần chẳng chút khách sáo: “Nếu cô có cách thì cứ làm, không có thì ngậm miệng lại!”

“Nếu mấy người muốn cứu cô bé này thì dẹp bọn họ qua một bên”, Tiền Sinh Bình hơi phát hỏa. Việc này không chỉ đơn giản là nghi ngờ Trương Trần mà nó cũng là nghi ngờ ông ấy. Lời ông ấy nói không đáng tin cậy đến thế sao?

Anh Long và bố mình nhìn nhau một cái, lập tức cắn răng sai người buộc Chu Viên Viên và Ngô Đại Sơn đứng cách xa ba mét.

Anh ta cũng là người có mắt, biết được ai mới có tiếng nói nhất ở đây. Và lại giờ cũng không còn cách nào khác, bọn họ chỉ đành nhắm mắt làm liều thôi.

Tiền Sinh Bình mặc kệ hai người Ngô Đại Sơn, vội vã nói: “Cậu nhóc Trương, tôi đã vô tình thấy được tình trạng bệnh của cô nhóc này, tình trạng của cô nhóc hết sức kỳ lạ, máy móc y tế không kiểm tra ra được vấn đề gì, thậm chí năng lượng bên trong hồng cầu của cô nhóc còn dồi dào hơn người bình thường, chuyện này thực sự rất kỳ quái!”

“Không có gì kỳ lạ!”, im lặng một lúc, trong lòng Trương Trần cũng vô cùng kinh ngạc. Không ngờ rằng, anh lại gặp phải tình trạng này lần nữa.

Đây đúng là một may mắn nhưng Tề Hiểu Thiến lại không có số hưởng.

Theo điển tích người xưa ghi chép lại, thế giới có linh, ngoại trừ người thì còn một vài động vật linh tưởng, mà những động vật này không chỉ tồn tại trong truyền thuyết.

Khi động vật linh trưởng ngắm trúng một người, chúng sẽ cho một giọt máu của mình dung nhập vào cơ thể người được chọn. Nếu như người này có thể chịu đựng được thì hiệu quả lớn nhất chính là miễn nhiễm mọi bệnh tật, còn ngược lại sẽ rơi vào tình trạng giống Tề Hiểu Thiến hiện giờ.

Giọt máu này dung nhập vào cơ thể con người sẽ được gọi là huyết trích tử!

Theo truyền thuyết, chỉ cần thu thập được đủ mười hai giọt huyết trích tử là có thể thay da đổi thịt, trở thành Tiên thiên linh thể. Anh cũng rất rõ cái gì gọi là Tiên thiên linh thể. Vì hiện nay, tính cả giọt mà mẹ ruột truyền cho, anh đã có chín giọt rồi.

“Ha ha!”, Trương Trần cười nhạt một tiếng. Nếu như có một ngày anh tích đủ mười hai giọt huyết trích tử và trở về nhà họ Trương, thật không biết bọn họ sẽ có vẻ mặt như thế nào khi nhìn thấy đứa con bất tài mà bọn họ đã bỏ rơi.

“Aiz, cậu Trương, cậu ngây người ra làm gì, có cách cứu chữa không?”, Tiền Sinh Bình nhìn Trương Trần đang đứng ngẩn người hỏi.

“Hừ, có cái rắm ấy, có khi hắn đứng đó ra vẻ ta đây thôi!”, Ngô Đại Sơn khẽ hừ một tiếng, còn đâu cái bộ dạng sợ hãi núp sau mông Trương Trần như lúc trước.

Giọng nói của Tiền Sinh Bình kéo Trương Trần quay về thực tại, anh gật đầu nói: “Không có vấn đề gì!”

“Đưa cô ấy vào trong phòng, ngồi khoanh chân, nếu cô ấy không ngồi vững thì đỡ lấy”.

“Được!”, Tiền Sinh Bình gật đầu, ông ấy vô cùng tin tưởng Trương Trần. Hôm đó, khi Trương trần thể hiện tay nghề ở nhà họ Phương đã khiến ông ấy được mở rộng tầm mắt.

Được sự giúp đỡ của nhóm Tề Đương Quốc, mọi người đã đưa được Tề Hiểu Thiến ngồi lên giường bệnh của Nhân Phong Đường.

“Anh ơi, bệnh của em còn chữa được không?”, Tề Hiểu Thiến ngồi trên giường một cách khó khăn, ánh mắt bừng lên tia sáng hy vọng nhìn Trương Trần

“Còn!”, câu trả lời của Trương Trần rất ngắn gọn, sau đó anh rút ra chín cây kim vàng.

“Để tôi khử trùng giúp cậu!”, Tiền Sinh Bình đứng

một bên tình nguyện giúp một tay, đưa mấy chiếc kim đã khử trùng cho Trương Trần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK