Không phải vì chuyện gì khác, chỉ vì ông ta đã xem báo cáo chữa trị bệnh tim, thành phẩm y dược dưới danh nghĩa Triệu Chí Hào.
Ai cũng là người đứng top đầu Hoài Bắc, hơn nữa trước kia họ còn cùng xuất hiện, sao họ không biết chút thủ đoạn nhỏ này của Triệu Chí Hào chứ. Với năng lực của Triệu Chí Hào, ông ta hoàn toàn không thể nghiên cứu ra được, rõ ràng sau lưng có Trương Trần - kẻ đã dùng thực lực đè ép Quỷ Thủ Hàn y ra tay. Y thuật của anh thế nào, người sáng suốt đã biết, kê được một toa thuốc cũng là việc hợp lý.
Bởi vậy, Tôn Khuê Sơn không để cho em trai mình và Tôn Mỹ Lâm tới, chính mình tự bỏ lại mọi việc để đi tới gặp, chủ yếu là để cho Trương Trần biết rằng ông ta đã biết chuyện này rồi, cộng thêm đơn thuốc mà Trương Trần đã kê chữa cho ông cụ nhà mình, Tôn Khuê Sơn nghĩ liệu họ có thể giúp quan hệ tiến thêm một bước không.
Lại đợi một hồi lâu, cửa được đẩy ra, một người đàn ông trung niên đeo kính viền vàng đi vào.
“Ông chủ Tôn, ông chủ Triệu!”, người tới có chút kinh ngạc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến hai ông chủ lớn phải tới đây.
“Cục trưởng Hàn!”, Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn gật đầu, bọn họ và người kia đã tạo dựng quan hệ khá tốt nên lúc này không hề khách sáo, trực tiếp mở miệng: “Cục trưởng Hàn, chỗ các người có phải đã bắt một người tên Trương Trần không?”
Cục trưởng Hàn nhíu mày, ông ấy là người chịu trách nhiệm cao nhất, không thể nào biết hết toàn bộ mọi việc bất kể lớn nhỏ được, nhưng hai người này đã tới đây thì chắc không nhầm lẫn gì đâu.
“Hai người, theo tôi đi xem thử!”
“Được, làm phiền cục trưởng Hàn!”, hai người gật đầu, theo cục trưởng Hàn ra khỏi văn phòng.
“Tiểu Triệu, chờ đã!”, cục trưởng Hàn thấy một người thì gọi lại ngay.
“Cục trưởng Hàn”, người đó
lập tức dừng lại.