Giấy trắng mực đen bày ra đấy, trên đó còn có dấu của bệnh viện thành phố, số tiền này đúng là được nộp dưới tên Trương Trần.
Phương Thủy Y và Phương Thiên Bàng nghệt mặt ra, nếu bệnh viện không nhầm lẫn gì thì đúng là Trương Trần nộp, nhưng Trương Trần lấy đâu ra nhiều tiền như thế? Tiền tiêu vặt mà Phương Thủy Y cho Trương Trần chỉ có hai trăm tệ một tháng mà thôi.
"Mạnh Thanh Vân, vì sao anh lại lừa tôi, còn mặt dày ôm công lao vào mình?"
Phương Thủy Y lớn tiếng chất vấn. Hiện giờ cô mới biết cả tiền viện phí và việc Trương thần y tới đều là do Trương Trần lo liệu, nực cười làm sao khi cô luôn cho rằng chính Mạnh Thanh Vân đã làm những chuyện đó.
Mà điều tởm lợm nhất là Mạnh Thanh Vân chưa bao giờ phủ nhận điều này.
Giờ khắc này Phương Thủy Y cảm thấy hai má nóng bỏng, không phải bởi vì xấu hổ, mà là áy náy và lúng túng.
Trương Trần làm nhiều điều vì cô như thế, nhưng cô lại chẳng hề để tâm, còn nói anh như thế, chắc chắn là đã làm tổn thương anh rồi.
Mạnh Thanh Vân cũng cảm thấy căng thẳng, hắn đảo mắt rồi vội vàng nói: "Thủy Y, cô nghe tôi nói, tôi đã sai trợ thủ đi nộp tiền thật mà, cô cảm thấy với thân phận của tôi thì tôi sẽ để ý tới mấy triệu đó sao?"
"Nhất định là trong lúc đi nộp tiền, trợ thủ của tôi biết có người nộp rồi nên đã ém nhẹm số tiền đó, tôi sẽ bảo cậu ta tới đối chất ngay trước mặt cô!"
Mạnh Thanh Vân nói rồi lập tức gọi điện thoại.
Chẳng bao lâu sau, trợ thủ của Mạnh Thanh Vân chạy tới.
Mạnh Thanh Vân không nói hai lời, hắn giáng cho trợ thủ một cái tát, sau đó nháy mắt với cậu ta và quát nghiêm giọng: "Tôi bảo cậu đi nộp tiền cho bác gái, nhưng tên người nộp lại là Trương Trần, chuyện này là sao?"
"...", trợ thủ hơi ngây ra, nhưng cậu ta nhanh chóng sực hiểu, vội vàng nói ăn theo Mạnh Thanh Vân: "Cậu chủ, tôi chưa kịp nói chuyện này với cậu, đây là lỗi của tôi".
Trương Trần nghiền ngẫm nhìn Mạnh Thanh Vân, anh mỉm cười nói: "Tạm thời gác chuyện này lại đã".
"Tôi hỏi anh một chuyện, trong các bệnh viện cấp cao, ngoài ký túc xá của bác sĩ và nhà vệ sinh, tất cả những nơi khác đều không có bí mật, anh có biết điều đó không?", Trương Trần nói.
"Ý anh là sao?", trái tim Mạnh Thanh Vân bỗng đập thình thịch.
"Rất đơn giản, nơi không có bí mật ấy cũng bao gồm cả phòng thay quần áo".
Trương Trần vỗ tay, một y tá mang một chiếc máy ghi âm tới, nói: "Trương thần y, tôi đã mang tệp ghi âm trong phòng thay quần áo tới theo đúng lời dặn của anh".
Dứt lời, y tá ấn nút phát.
"Trương thần y, chỉ cần anh chậm trễ một khoảng thời gian, để Trương Quốc Hồng chết, hoặc nói với Phương Thủy Y là tôi gọi anh tới, sau này anh tới Thượng Đô, nhà họ Mạnh sẽ mở rộng thị trường cho anh..."
"Trương thần y, anh phải suy xét kỹ càng những gì tôi nói đấy..."
Trong máy ghi âm vang lên giọng nói của Mạnh Thanh Vân, vẻ mặt của hắn đã âm trầm lắm rồi.
Hắn không biết trong bệnh viện cao cấp có quy định này, cho dù biết thì lúc ấy đang trong tình thế cấp bách, hắn cũng chẳng có cách nào khác tốt hơn, nhưng bây giờ Trương thần y lại cứ thế lấy ra.
"Đúng là loại cặn bã, sao lại đểu giả như thế được cơ chứ?"
"Sao loại rác rưởi này đi ra ngoài không bị xe cán chết đi, còn uy hiếp cả Trương thần y, tưởng nơi này là Thượng Đô chắc?"
"Trương thần y, đừng sợ anh ta, ban ngày ban mặt thế này mà hắn dám làm gì thì người bên đài truyền hình mà tôi quen biết sẽ vạch mặt anh ta..."
Các bác sĩ xôn xao hết cả lên, một số y tá vây quanh Trương Trần, nếu Mạnh Thanh Vân dám làm gì thì bọn họ sẽ xông lên như một con cọp cái bảo vệ con.
Phương Thủy Y tuôn trào nước mắt, nhìn Mạnh Thanh Vân bằng ánh mắt thất vọng và phẫn nộ.
Hắn luôn ở bên cạnh cô, nhưng thực chất lại là một con ác quỷ đội lốt người.
Còn người chạy ngược chạy xuôi vì chuyện của cô lại bị cô mắng là kẻ xấu và phế vật.
"Anh Mạnh, chắc không phải anh định nói là tôi đã tìm người giả giọng anh đâu nhỉ? Lúc trước có khá nhiều người nhìn thấy anh vào phòng thay quần áo của tôi đấy", Trương Trần cất tiếng nói.
"Ha ha ha, không sai, chính tao nói thì đã sao?"
Không giấu được nên Mạnh Thanh Vân cũng chẳng buồn đóng kịch nữa.
Hắn nhìn về phía Phương Thủy Y, nói bằng giọng lạnh lùng: "Con điếm thối, vốn tao còn muốn dùng một cách mềm nhẹ để chiếm đoạt mày, nhưng mày đã không biết điều thì đành chịu thôi, chẳng trách ai được hết!"
"Anh cút đi cho tôi!", Phương Thủy Y gào thét đến mức khàn cả giọng.
"Vì sao tao phải cút? Tao còn chưa sơ múi gì từ mày đâu. Đã nói đến mức này thì tao cũng chẳng úp mở nữa, nếu mày đồng ý theo tao một tháng thì sẽ tốt cho cả hai, không thì đừng trách tao không khách khí!" Đọc full tại TAMLINH247.VN nhé !!