Nhóm thanh niên trẻ tuổi nhìn bọn họ đầy khó hiểu, nhưng vẫn đi theo về phòng.
Từ khi dùng bữa bọn họ liền cảm thấy một áp lực bao quanh lấy tất cả những người có mặt ở đây, vừa lo lắng vừa sợ hãi khiến bọn họ bất giác làm theo số đông.
Cậu cùng Tử Lâm sau khi vào phòng liền lên giường nằm xuống, bọn họ đều có thể cảm nhận được có thứ gì đó đang hút đi linh hồn của họ, một thứ đáng sợ cùng nguy hiểm.
Trương Trí đi theo sau liền phụ trách khóa cửa lại, để an toàn bọn họ sẽ ở cùng nhau, như vậy sau khi vào huyệt động khả năng ở cùng nhau sẽ tăng lên.
Ánh đèn bên trong phòng bỗng nhiên mở lên sau đó tắt đi, cứ chớp tắt chớp tắt cho đến khi mắt của bọn họ hoa lên sau đó không gian xung quanh bỗng nhiên tối đen, cuối cùng là hai mắt của bọn họ nhắm chặt.
"Tân, Tân."
Trong sự mê mang cậu liền nghe được tiếng gọi, cả người cậu lạnh lẽo, dưới lưng giống như nằm trên một tảng đá cứng.
"Tân, Tân."
Lại một tiếng kêu vang lên, cơ thể cậu cũng bị người lắc lư, cậu mơ hồ mở mắt ra.
Bóng dáng trước mắt cậu từ từ rõ lên, lúc này cậu mới kịp thích ứng với không gian tối đen trước mặt.
"Tân." Tử Lâm đưa tay vuốt ve khuôn mặt của cậu rồi đỡ cậu ngồi dậy.
"Ngốc tử, chúng ta vào rồi sao." Cậu theo lực tay của Tử Lâm rồi ngồi dậy.
"Ừ, cậu nhìn ra ngoài đi." Tử Lâm nói, sau đó đứng dậy đi đến nơi đặt bàn học.
"Trương Trí." Trong bóng tối Tử Lâm khẽ gọi, nhưng không có ai trả lời.
"Anh ta không có ở đây." Cậu rời khỏi giường đi đến cạnh cửa sổ đóng chặt.
Bên ngoài cửa sổ là một màu đen của đêm tối, tiếng sóng biển xì xào đập vào bờ, âm thanh đó lại nghe rõ đến kỳ lạ.
"Sao lại là bầu trời đen." Cậu kinh ngạc hốt lên.
"Nơi này không còn là huyệt động từ oán hận của những linh hồn bình thường nữa rồi." Tử Lâm đi đến gần cậu rồi nhìn vào không gian tối đen bên ngoài cửa sổ.
"Hiện tượng đồng hóa, nơi này không còn là quá khứ."
"Chúng ta đã đi vào huyệt động được mở lại." Cậu nuốt một ngụm nước miếng rồi nói, huyệt động được mở lại do những linh hồn oán hận đã bị đồng hóa, chuyện này không phải là thứ quá xa lạ đối với huyền môn.
Nhưng nó lại là cơn ác mộng đối với huyền môn, một khi linh hồn đã bị đồng hóa chúng sẽ mất đi ý thức trở thành một ác linh lạm sát những người lạc đường vào trong lãnh địa của chúng.
Những huyệt động do ác linh khống chế sẽ hoàn toàn không có ranh giới hay giới hạn nào cả, chúng sẽ đi loanh quanh khắp nơi tìm kiếm mục tiêu, cũng như xây dựng những thứ mà chúng nhớ được.
Đây không còn là một huyệt động giải mã bình thường, đây là một cuộc chạy trốn tìm ra lối thoát.
"Tôi thật sự hối hận khi đưa em đến đây." Tử Lâm nhỏ giọng cười khổ, không ngờ lần này lại khó chơi như vậy, kẻ địch bao vây tứ phía, chỉ cần sơ hở một chút thì sẽ chết không có đất chôn.
"Cậu nói gì." Cậu không nghe thấy rõ Tử Lâm nói gì nên hỏi lại.
"Tôi nói chúng ta đi tìm Trương Trí thôi, không thể ở yên một chỗ được." Tử Lâm nắm lấy tay cậu rồi kéo ra khỏi phòng.
Khi ra khỏi phòng liền cảm thấy chỗ này không khác mấy nơi mà trước khi vào đây bọn họ đã ở lại, cái cửa sổ vuông nhỏ được đặt không khác gì, kể cả độ ngắn dài cũng không xê dịch một chút.
"Có lẽ Trương Trí ở phòng bên cạnh." Cậu khẽ nói.
Tử Lâm gật đầu rồi cùng cậu đi qua.
Căn phòng không hề khóa, cậu ta vừa đẩy vào liền mở toang, trong căn phòng tối đen không thấy được thứ gì.
"Đúng rồi ba lô của tôi có vào luôn trong đây không." Cậu hỏi nhỏ, nhớ lại cái điện thoại mà cậu có thể đem theo vào ở huyệt động trước.
"Có, đồ mà chúng ta mang theo sẽ xuất hiện cùng chúng ta." Tử Lâm gật đầu.
"Vậy tôi phải về lấy, cậu gọi Trương Trí đi." Cậu gật đầu nói rồi xoay người định đi, nhưng Tử Lâm đã cản lại.
"Tôi nói thế nào, cậu phải ở cùng tôi đừng đi linh tinh."
"Nhưng, chia ra sẽ tiện hơn." Cậu cau mày nói, không hiểu sao Tử Lâm lại trở nên khó khăn như vậy.
Tử Lâm không nói gì mà lấy điện thoại ra bật đèn pin lên sau đó chiếu vào trong phòng, sau khi xác nhận trên giường là Trương Trí vẫn đang ngủ một cách ngon lành thì đẩy cậu đi vào.
"Cậu kêu anh ta, tôi trở về lấy đồ."
Cậu do dự định phản đối nhưng Tử Lâm đã xoay người rời đi.
"Ngốc tử chết tiệt." Lầm bầm chửi một tiếng cậu liền đi lại giường gọi Trương Trí.
Lúc này trên cầu thang vang lên tiếng bước chân nặng nề, cậu biến sắc nhìn xung quanh phòng cuối cùng cắn răng lôi Trương Trí đang nằm trên giường xuống rồi đẩy xuống gầm giường.
Còn cậu cũng nhanh chóng chui vào.
Bịch, bịch, bịch.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, sau đó bỗng nhiên dừng lại.
Cậu kinh ngạc nghe tiếng cửa mở mạnh ở căn phòng bên cạnh, đó không phải là phòng của cậu sao.
Không, không phải vậy chứ, tại sao, tại sao lại dừng lại ở căn phòng đó.
Tử Lâm.