Vy cảm thấy như vậy cũng được, có khi càng đông người càng an toàn hơn thì sao.
Sâm suy nghĩ một hồi mới gật đầu "Vậy được, chúng ta hiện tại đi kiếm phòng viện trưởng luôn."
Ba người còn lại gật đầu, bọn họ đi đến cửa rồi nhẹ nhàng mở cửa ra nhìn ra bên ngoài.
Hành lang vẫn tối đen, bóng dáng của hai người đi ra ngoài cũng không còn thấy đâu nữa.
"Đi thôi." Sâm đi ra ngoài cặp theo vách tường bắt đầu mò mẫn.
Từ lúc gặp những thứ không phải người bọn họ liền không sử dụng ánh sáng trong điện thoại nữa, chỉ sợ mình vừa bật lên thì thứ đó liền xuất hiện ở trước mặt mình.
Bốn người chầm chầm đi từng chút từng chút, mỗi lần đụng vào cái cửa thì dừng lại nhìn lên cái bản trên cửa.
Tuy không có ánh sáng nhưng bầu trời đỏ rực bên ngoài cùng với những tia chớp chợt lóe cũng đủ để họ thấy mờ mờ tên ghi bên trên.
Cạch.
Một tiếng động nhỏ vang lên.
"Tiếng gì vậy." Vy giật mình ôm chặt lấy tay Như.
"Hình như phát ra từ phòng đối diện." Cảnh khẽ nói, tuy chỉ một âm thanh nhưng cậu ta đã nắm bắt được nơi phát ra.
"Có khi nào là những người khác không." Như dùng hai mắt mờ mịt trong bóng tối nhìn qua, với khoảng cách này cô hoàn toàn không thể nhìn thấy gì cả.
"Đi qua xem thử." Sâm quả quyết, dù sao cũng không thể tiếp tục tìm kiếm như thế này, có khi phòng đối diện chính là phòng họ đang tìm.
Bốn người nối đuôi nhau đi từng bước sang phía đối diện, hành lang không quá rộng nhưng đối với bọn họ mỗi bước chân lại rất dài, tim đập như trống đánh sự sợ hãi lúc nào cũng hiện diện trong lòng, chỉ cần một chút kích thích đánh vào, bọn họ liền triệt để buông bỏ không còn một chút dũng khí.
Bốn người chạm vào cánh cửa của căn phòng phát ra âm thanh lúc nãy, tám ánh mắt đồng loạt nhìn lên bảng tên.
Bên ngoài một tia chớp vừa đánh xuống len lỏi qua những cửa sổ kính lóe sáng lên bảng tên.
'Phòng viện trưởng'.
"Thật sự, thật sự là phòng viện trưởng rồi." Vy run giọng nói.
"Vậy người bên trong chắc chắn là bọn họ." Như vui mừng nói, nếu đây không phải là phòng viện trưởng thì cô còn lo sợ, nhưng đây thực sự là phòng viện trưởng, căn phòng mà bọn họ nhất định phải vào.
Sâm không nói gì nhưng cơ thể anh ta đã sớm căng cứng vì căng thẳng, anh ta không suy nghĩ đơn giản như bọn họ.
Nếu tiếng động phát ra từ phòng viện trưởng thì có khi nào thứ đó cũng đang ở bên trong, nó biết bọn họ đang ở đây nên phát ra âm thanh để dụ bọn họ đi vào.
Chỉ cần nghĩ như vậy anh ta liền sợ hãi không thôi, dù cho chân tướng của mọi chuyện đã rất gần với anh ta nhưng tâm trí lại đấu tranh với nhau rất căng thẳng.
Nếu như bay giờ bỏ đi thì bọn họ không thể biết được chuyện gì đã xảy ra cho dù anh ta đã lờ mờ đoán được một hai, nhưng không biết sự thật chỉ là chuyện nhỏ, thứ mà anh ta không muốn nhất chính là không thể thoát khỏi nơi quỷ quái này, vĩnh viễn bị nhốt ở nơi tâm tối được hình thành từ chấp niệm này.
Một lựa chọn khó khăn.
"Anh." Cảnh thấy anh trai lưỡng lự liền gọi.
Sâm nhìn sang em trai mình rồi thở dài quyết định, dù sao cũng phải vào, bây giờ cứ thử đại xem sao, nếu như bên trong thực sự là những người khác thì sao.
Nghĩ thoáng ra anh ta liền mở cửa.
Bên trong phòng viện trưởng cũng tối đen, sau khi xác định chẳng thấy thứ gì bên trong phòng Sâm liền đi vào, ba người kia cũng theo sau.
Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, bốn người liền tản ra bắt đầu tìm kiếm xung quanh.
Căn phòng viện trưởng này rất kỳ lạ, bên trong có rất nhiều tủ, lớn nhỏ đều có đủ, bàn làm việc thì đển ở gần cửa sổ, bộ bàn ghế để tiếp khách thì bị quăng bừa ở một góc phòng.
"Cách sắp xếp này rất kỳ lạ." Như nhỏ giọng nói, bài trí ở bệnh viện mà cô từng đến hoàn toàn không giống như ở đây.
"Tủ quá nhiều, hèn gì căn phòng kia lại có vài cái tủ, đồ đạc lại bị quăng lộn xộn." Cảnh cảm thán, không biết viện trưởng ờ đây có sở thích gì mà lại sưu tầm tủ nhiều như vậy.
"Đừng nói nữa, tìm hồ sơ nhanh đi." Vy run rẩy nói, cô cảm thấy trong mấy cái tủ này có cái gì đó rất đáng sợ.
Những người khác không tiếp tục nói chuyện mà bắt đầu tìm kiếm, bọn họ nghe theo lời dặn của Tử Lâm không đụng vào linh tinh, trừ khi đó là giấy tờ gì đó mới lấy ra rồi cầm trên tay.
Trong lúc bốn người đang tìm kiếm thì một giọng nói nhỏ đầy run rẩy sợ hãi vang lên.
"Vy... Vy là bà đúng không."
Vy nghe thấy giọng nói quen thuộc liền mừng rỡ mà ngó dáo dác "Trâm... Trâm."
Ba người khác nghe thấy tiếng nói thì đã dừng lại không tiếp tục tìm kiếm nữa, bọn họ cảnh giác nhìn xung quanh, không biết rốt cuộc là người đang gọi hay thứ kia đang gọi.
Như thật ra không biết gì đó chỉ là bản năng phòng vệ mà thôi nhưng Cảnh với Sâm bởi vì từng nghe Tử Lâm nên biết rất rõ, những thứ bên trong bệnh viện này có thể là người quen của họ, nếu như mất cảnh giác thì có thể bị trúng kế của thứ đó.
Tuy Vy nói mình không liên quan nhưng sự thật chẳng ai biết được, cô ta có quan hệ nhân quả với thứ bên trong bệnh viện này thì rất có thể thứ trong bệnh viện sẽ giả giọng bạn của cô ấy để lừa gạt.