"Tân, đến rồi chúng ta phải đi xuống." Tử Lâm nhẹ nhàng lắc lư người cậu.
Cậu mơ màng mở mắt rồi rồi dậy "Đến rồi à."
"Ừ đi thôi." Tử Lâm xách theo ba lô của cậu rồi đi ra khỏi phòng.
Cậu cũng dụi mắt rồi chậm chạp theo sau, Trương Trí đứng bên ngoai cửa nhìn bọn họ đi ra liền khẽ nói.
"Trên thuyền có một nhóm thanh niên trẻ tuổi, chắc là vì hiếu kỳ nên chạy lên."
Cậu nghe xong liền kinh ngạc "Sao không ai kêu họ rời khỏi."
"Bởi vì không thể được, đây là luật." Trương Trí thở dài rồi lắc đầu, nếu như có thể nhắc nhở thì những người khác đã làm vậy cần gì đợi bọn họ.
"Được rồi, nếu giúp đỡ được thì giúp đỡ thôi." Tử Lâm nắm tay cậu rồi kéo đi, những người đó không phải ai cũng xấu, bọn họ muốn lập thêm công đức thì chắc chắn phải cứu người.
Đối với những người huyền môn công đức chính là sức mạnh, công đức càng nhiều sức mạnh càng lớn.
"Bọn họ đã tham gia thứ này còn để ý đến công đức sao." Cậu khỏ hiểu nói.
"Không, càng có nhiều huyền môn tham gia thì công đức xem như không còn quan trọng nữa, nhưng vẫn có vài môn phái vẫn sẽ tiện tay cứu người, miễn là không liên quan đến lợi ích là được." Trương Trí thở dài nói.
"Tử Lâm còn cậu." Cậu khẽ hỏi, nhưng không biết cậu hỏi Tử Lâm hay hỏi chính bản thân cậu, cậu cũng không biết cuối cùng thứ mình muốn nghe la gì.
Tử Lâm nghe thấy nhưng không trả lời bởi cậu ta biết không cần thiết trả lời, bọn họ đã quen thuộc đến nổi không cần nói ra lời, chỉ cần tin tưởng lẫn nhau là được.
Ba người đi xuống du thuyền, sau đó nhìn du thuyền từ từ rời đi, lúc này bọn họ mới bắt đầu nhìn xung quanh.
Đây đúng là một hòn đảo bị bỏ hoang lâu năm, cây cối mọc um tùm, những cây cỏ đều cao đến đầu gối, những thực vật ở nơi này sinh sống rất tốt cùng tươi tốt.
Những người đi lên chiếc du thuyền lần này có mười sáu người, năm người đàn ông mặc trang phục kỳ lạ, một đôi nam nữ đi cùng nhau, ba người bọn họ, cuối cùng là sáu thanh niên trẻ tuổi gồm bốn trai hai gái.
Lúc này nhóm thanh niên vẫn rất vui vẻ chạy nhảy xung quanh, dù sao có vài người ở đây nên dù con thuyền đã rời đi thi thì bọn họ chắc chắn nó sẽ trở lại mà thôi.
"Chúng ta sẽ ở đâu một ngày đây." Cậu nhỏ giọng hỏi, xung quanh đây thật sự không có gì cả, chẳng lẽ họ phải cấm trại ở đây, trong khi trên người chỉ có một bộ quần áo để thay đổi chứ chẳng có cái lều trại nào.
"Nhìn cái bản nhỏ bên kia đi." Tử Lâm chỉ tay ra.
Cậu liền nhìn theo, bên trên một cái cây nhỏ có gắn một tấm bảng gỗ cũ kỹ, cậu nghi hoặc rồi đi lại gần nhìn.
Bên trên tấm bảng có một mũi tên và dòng chữ, đi thẳng vao trong 2km.
Những người khác cũng để ý đến tấm bảng gỗ, sau khi nhìn thấy dòng chữ liền đi vào trong rừng rậm rạp.
"A, bọn họ thấy tôi rồi, ánh mắt kia thật hung dữ." Trương Trí núp sau lưng Tử Lâm rồi khẽ nói.
Sau khi ba người bọn họ đi đến trước tấm bảng gỗ thì năm người đàn ông mặc trang phục kỳ lạ kia liền nhìn anh ta chằm chằm, ánh mắt như muốn nuốt sống lấy anh ta.
Nhưng khi nhìn thấy Tử Lâm bọn họ liền nhanh chóng dờ tầm mắt rồi thì thầm với nhau thử gì đó.
Tử Lâm chẳng quan tâm mà tránh xa anh ta ra rồi đi lại chỗ cậu nắm lấy tay cậu kéo đi "Chúng ta cũng phải nhanh lên để chọn phòng."
Cậu khó hiểu nhìn Tử Lâm sau đó rút tay ra khỏi tay cậu nhưng không rút ra nổi, cậu thật sự khó hiểu, không biết tại sao cậu ta lại thích nắm tay cậu như vậy, từ nhỏ đã luôn tuy lúc đầu cậu tỏ ra khó chịu nhưng dần dần cũng quen luôn, sau này khi Tử Lâm rời đi cậu liền cảm thấy thiếu thứ gì đó, bàn tay cũng nhớ nhung độ ấm đó của cậu ta.
Đoàn người đi theo bản mũi tên chỉ dẫn, bên trong cây cối mọc rất nhiều, tiếng côn trùng kêu rất lớn, còn có những con trăn đang trườn người trên những cành cây to.
"Ôi nơi này không có mạng gì hết." Một cô gái trong nhóm thanh niên lên tiếng nói, khuôn mặt cô nhăn nhó, cô vừa chụp được vài tắm hình muốn úp lên cho bạn bè xem nhưng lại không có sóng.
"Chịu thôi, ở hòn đảo khỉ ho cò gáy này thì làm sao có sóng." Chàng trai bên cạnh nhanh chóng an ủi.
Đoàn người cẩn thận đi trên cỏ, sau hai mươi phút cuối cùng cũng nhìn thấy căn nhà cũ kỹ bị những cành cây che khuất.
Bọn họ nhanh chóng đi đến cửa, cả cần nhà đều được làm bằng gỗ, bên ngoài nhìn rất xập xệ, có thể sặp bất kỳ lúc nào.
Nhưng khi đi vào trong lại rất khác biệt, bài trí đơn giản sách sẽ, phòng khách có hai bộ bàn ghế bằng gỗ, nhà ăn có một chiếc bàn dài cùng ba mươi cái ghế.
Trên mỗi tầng lầu đều có năm phòng, tổng cộng là sáu tầng lầu cùng ba mươi phòng.
Mỗi người đi vào trong liền nhanh chóng chọn phòng cho mình.
"Tôi lấy phòng này." Cậu chọn một căn phòng ở dưới tầng một, nó nằm bên cạnh cầu thang.
Bởi vì ở một nơi xa lạ còn không có cảm giác an toàn thế này tốt nhất chọn một căn phòng gần cầu thang để có thể nhanh chóng chạy đi.
Trương Trí cũng chọn phòng kế bên rồi vào phòng.
Cậu khó hiểu nhìn Tử Lâm không chọn phòng mà đứng trước cửa phòng cậu, nhưng sau khi cậu đóng cửa phòng liền có một bàn tay chặn lại, sau đó cả người thoăn thoắt chui vào trong rồi dùng lưng đóng cửa phòng cậu lại.