Sâm, Cảnh bước đến trước mặt cậu cùng Tử Lâm.
"Chúng tôi muốn biết sự thật." Sâm lên tiếng.
Tử Lâm buông cậu cùng Tiểu Khả ra, sau đó đứng lên nhìn hai cô gái.
"Các cô thật sự không muốn biết."
"Đúng vậy, chúng tôi chỉ muốn rời khỏi đây." Vy cùng Như nhanh chóng gật đầu, khuôn mặt trắng bệch.
Hai cô không phải không muốn biết lý do tại sao lại xuất hiện ở đây nhưng các cô sợ một khi biết được sự thật thì vĩnh viễn cũng không thoát khỏi đây được.
"Vậy tốt rồi, tôi sẽ cố gắng giúp mọi người sống sót." Tử Lâm gật đầu nói, tuy không cam đoan nhưng cậu ta sẽ cố gắng hết sức.
"Vậy chúng ta ra khỏi phòng đi, để tránh cho bọn họ loáng thoáng nghe được sau đó bị tính là đã nghe thấy rồi không thể thoát khỏi truyện này." Cậu nói rồi thả Tiểu Khả xuống giường "Em nằm đây một chút nhé, anh sẽ rất nhanh mà trở lại, nhớ đó không được chạy ra ngoài."
Tiểu Khả không hiểu gì nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu "Vâng a."
"Được rồi ra ngoài phòng đi." Tử Lâm thoáng mở cửa nhìn ra ngoài, sau khi xác nhận bên ngoài an toàn liền gọi mọi người ra ngoài.
Bốn người ra khỏi phòng rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
"Rốt cuộc tại sao chúng tôi lại đến chỗ quái quỷ này." Cảnh không kìm nổi mà hỏi.
"Đây là lần thứ hai tôi vào trong thế giới này." Tử Lâm nói.
"Lần thứ hai." Sâm kinh ngạc "Chẳng lẽ bởi vì cậu biết được bí mật của thế giới này."
"Đúng vậy." Tử Lâm gật đầu "Chuyện bắt đầu từ hai tháng trước."
Gia đình Tử Lâm là đạo sĩ bối toán cùng xem phong thủy, nhưng Tử Lâm lại chẳng muốn theo học nghề của gia đình nên đã chạy ra nước ngoài du học, hai tháng trước cha của cậu ta mất vì vậy cậu ta phải trở về lo liệu hậu sự cùng mẹ.
Sau khi làm xong mọi chuyện cậu ta liền nhớ đến Thanh Tân, vì vậy liền ngồi trên một chiếc xe buýt mà chạy đến nhà ga.
Nhưng không ngờ sau khi xe vừa đủ mười hai người chiếc xe liền rơi vào một không gian tối đen, đó chính là huyệt, nơi được tạo ra do oán hận cùng nguyền rủa.
Lúc đó trong đoàn người có hai người rất bình tĩnh, bọn họ tự xưng là thầy trừ tà rồi dẫn dắt bọn họ thoát khỏi đây, nhưng sự việc lại không dễ dàng, lúc này Tử Lâm không thể tiếp tục đứng nhìn, cậu ta dùng những hiểu biết về huyền học mà trợ giúp.
Trên chiếc xe buýt tổng cộng mười hai người nhưng cuối cùng chỉ còn bốn người còn sống, trước khi rời khỏi nơi đó cậu ta đã hỏi hai người đàn ông đó về những thắc mắc của mình.
Một trong hai người đàn ông nhìn cậu ta với ánh mắt phức tạp rồi trả lời.
Đối với thiên sư nơi này là huyệt không sai, nhưng vào bốn năm trước thế giới này đã bị một sức mạnh nào đó điều khiển, những oán hận tích lũy được đẩy mạnh sau đó nhanh chóng hình thành huyệt, mà người rơi vào huyệt gồm ba loại người.
Người có nhân quả, người vô tội cùng người có sức mạnh huyền thuật.
Người có nhân quả là người đã vô tình hay cố ý hại chết người đã tạo nên huyệt.
Người vô tội chính là người vô tình bị cuốn vào huyệt.
Người có sức mạnh huyền thuật là người có thể giải quyết huyệt.
Người nắm giữ sức mạnh có thể thúc đẩy oán thận hoàn toàn không muốn thế giới này tận diệt mà nó giống như tạo ra một trò chơi chết chóc cho thế giới này.
Bởi vì chia ra ba loại người nên phần thưởng cũng rất hậu hĩnh, đối với những người vô tội tham gia thì nếu sống sót thì hoàn toàn có thể rời khỏi huyệt, người có sức mạnh huyền thuật nếu có mong muốn sẽ tiếp tục cuốn vào những huyệt khác đến khi mong muốn đạt được, còn lại người vô tội muốn tiếp tục tham gia vào huyệt sẽ có rất nhiều lợi ích.
Nhưng lòng tham của con người rất to lớn, giống như chú Trung cùng Thuận, hai người sẽ bất chấp mọi thứ mà làm cho lợi ích của mình càng lớn hơn, trong mỗi huyệt sẽ cất giấu một món quà, bởi vậy có rất nhiều thuật sĩ muốn tìm ra món quà ấy.
Mạng sống con người không là gì khi vào trong thế giới của huyệt này.
Nghe Tử Lâm kể xong, cậu cùng hai người kia liền trầm mặc, thông tin mà bọn họ nghe được thật sự rất lớn, không những lớn mà còn rất kỳ quặc, thật sự trên thế giới này có nhiều chuyện huyền huyễn như vậy sao.
Không những có thuật sĩ mà còn có một thứ sức mạnh điều khiển thế giới này.
Cậu cũng cảm thấy chuyện này thật khó tin, những người có mắt âm dương như cậu đã khó tin rồi vậy mà thuật sĩ, sức mạnh to lớn cũng có luôn, rốt cuộc thế giới này là gì.
"Vậy Tuấn thì sao, cậu ấy cũng mong cầu món quà ẩn giấu à." Cảnh bỗng nhiên hỏi, nhớ đến những động tác ban đầu cho đến hiện tại của Tuấn cậu ta vẫn không hiểu nổi.
"Tôi không biết, rốt cuộc cậu ấy đang làm cái gì." Tử Lâm lắc đầu "Đến hiện tại tôi chỉ biết được thân phận của vài người."
"Tú, Hà, Hưng là nhân quả, Thuận, chú Trung là thuật sĩ, Thanh Tân là người vô tội, còn lại thì tôi chưa thể xác nhận."
"Chúng tôi chắc chắn là vô tội." Sâm nhìn Tử Lâm khẳng định.
"Tại sao." Tử Lâm khó hiểu nhìn anh.
Sâm nghiêm túc nói "Bởi vì chúng tôi chưa bao giờ đến bệnh viện này, mà trên hết chúng tôi không ở thành phố này."
"Vậy thì xác nhận này của cậu có thể chắc chắn." Tử Lâm gật đầu chấp nhận "Vậy những người còn lại có thể dính nhân quả với oán hận của nơi này."
"Sao anh khẳng định như vậy." Sâm sắc bén hỏi.
"Bởi vì người vô tội rất ít, chỉ có thể là bà đến bốn người, số còn lại chỉ có thể là dính nhân quả." Tử Lâm thản nhiên nói "Đây là kinh nghiệm khi tôi vượt qua khỏi huyệt của lần trước, số người của chúng tôi tổng cộng là mười hai, bên trong gồm hai thuật sĩ cùng với tôi là ba, hai người vô tội là tài xế cùng một chàng trai trẻ, còn lại là người dính nhân quả với oán khí trên xe.
"Số người trong huyệt càng ít thì người vô tội cũng sẽ càng ít."