“Con điếm, mày nhìn cho kỹ! Bây giờ tao sẽ móc mắt em trai mày xuống!”
Gã trung niên cầm dao từ từ tiến lại gần hốc mắt của Tống Bỉnh.
"Đừng móc mắt tôi."
Tống Bỉnh sợ tới run rẩy, hai chân không ngừng giãy dụa, nhưng cũng vô dụng.
Dao càng lúc càng gần mắt.
Tống Chân rốt cục chịu không nổi, hô to: "Dừng tay! Tao nói cho bọn mày biết.”
Giờ khắc này trong lòng Tống Chân tràn ngập tuyệt vọng.
Cô không biết lúc ấy khi cô nhận điện thoại, Lý Quân có kịp nghe được vị trí của cô hay không.
Nhưng bây giờ có nghe hay không thì cô cũng không có lựa chọn khác, cô không có khả năng trơ mắt nhìn em trai mình bị móc mắt được!
Tuy rằng cô biết sau khi nói ra tung tích của cái lọ, hai chị em cũng không thoát khỏi cái chết.
Nhưng cho dù là chết, cũng tốt hơn bị đối xử tàn nhẫn như vậy.
“Lý Quân, hy vọng anh có thể báo thù cho người của nhà họ Tống.”
Tống Chân thầm nghĩ trong lòng.
Cô biết thực lực của Lý Quân.
“Mày rốt cục chịu nói, nói ra vậy là đúng rồi, cần gì phải để mình và em trai chịu khổ chứ!”
Gã trung niên mang theo nụ cười đắc ý.
“Cái lọ đang ở trong tay ông chủ tập đoàn Quân Lâm, Lý Quân.”
Tống Chân vừa nói ra hai chữ "Lý Quân" thì khí lực toàn thân như bị rút cạn, tê liệt ngã xuống đất.
“Lý Quân? Tao nhớ kỹ rồi, mày đã thành thật nói ra rồi thì tao sẽ cho chị em mày chết được toàn thây!”
Nói xong, gã trung niên đi tới trước mặt Tống Chân, giơ dao găm lên muốn đâm vào cổ Tống Chân.
Tống Chân cũng nhắm mắt lại, giống như sắp được giải thoát.
Nhưng mà ngay lúc này.
“Ầm ầm!”
Một tiếng nổ lớn.
Một cái hộp gỗ ở ngay cửa bay lên, nhắm thẳng hướng gã trung niên đập tới.
Gã trung niên biến sắc.
Vội vàng lăn lộn trốn sang một bên.
Mà vị trí vừa rồi gã đứng, hộp gỗ nện xuống, vỡ tan tành.
Lúc này, chỉ thấy ở ngay cửa, có một bóng người trẻ tuổi đứng đó.
Lý Quân xuất hiện.
Khi Lý Quân nhìn thấy tình trạng thảm hại của chị em Tống Chân, vẻ mặt của anh trong nháy mắt trở nên lạnh như băng, trên người nồng nặc sát ý.
Trong nháy mắt, anh giống như tử thần xuất hiện trong địa ngục.
Đám súc sinh này, tra tấn mỹ nữ Tống Chân như hoa như ngọc đến mức cả người máu me bê bết, ngay cả một thằng bé chỉ vừa bảy tám tuổi cũng ra tay được, đúng là không bằng cầm thú.
Nếu anh đến muộn một phút nữa thôi, Tống Chân sẽ không còn hơi thở.
Lửa giận vô hạn ở trong lòng Lý Quân sôi trào, sát ý khủng bố từ trong con ngươi Lý Quân mãnh liệt phóng ra.
Gió nổi lên.
“Lý Quân anh đã tới!”
Chờ đợi hồi lâu cũng không thấy dao găm bổ xuống, Tống Chân mở mắt ra, khi Tống Chân thấy bóng người quen thuộc kia xuất hiện, trong mắt nhất thời lộ ra sự vui sướng!
“Mày chính là Lý Quân?”
Gã trung niên híp mắt, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh.