Kiều Phương nói xong, Tư Mã Đức ngồi ở đó, vẻ mặt khinh thường.
“Anh đang đợi thằng đó tìm tới đây, như vậy anh có thể bắt nó, ép hỏi nó lai lịch của cái thuốc này, nói không chừng có thể ép nó phun ra được nhiều thứ đáng giá hơn đó!”
Trong lòng Kiều Phương vẫn lo lắng, nhưng cũng không dám nói gì.
Vị thiếu gia Tư Mã này vô cùng cao ngạo, nếu cô ta nói nhiều, sẽ khiến cho gã phản cảm.
Nhưng mà nghĩ lại, với thân phận của thiếu gia Tư Mã, gã đúng là không cần sợ Lý Quân.
Không nói đến thế lực lớn của họ nhà Tư Mã, chỉ tính đến người đàn ông trung niên đứng phía sau Tư Mã Đức thôi, thực lực của ông ta khủng bố đến mức thái quá.
Lần trước cô ta tận mắt nhìn thấy người đàn ông đó đấm một quyền trên tấm sắt, tấm sắt bị ông ta nện lõm vào!
Cao thủ như vậy nếu Lý Quân tới chỉ có thể chịu chết.
Nghĩ tới đây, Kiều Phương lập tức yên tâm.
Mà đúng lúc này, một tiếng phanh khẩn cấp vang lên.
Một chiếc Rolls Royce dừng lại trước cửa biệt thự, cửa xe mở ra, một bóng người nghênh ngang đi về phía biệt thự.
Chớp mắt, từ trong bóng tối phóng ra mấy người mặc đồ đen, ngăn cản đường đi của đối phương.
Trong phòng nghe được thanh âm nên ai nấy đều nhìn ra bên ngoài.
Khi nhìn bóng người kia, Kiều Phương sợ hãi hô lên: "Là Lý Quân, anh ta tìm tới.”
Trong phòng.
Tư Mã Đức sửng sốt.
Không ngờ đối phương thật sự tìm tới, đương nhiên năng lực không nhỏ!
Gã nở nụ cười lạnh: "Tới cũng tốt, cho nó vào, tôi cùng nó chơi đùa chút!”
Tư Mã Đức cười hắc hắc.
Vì thế, mấy tên áo đen vốn đang cản đường Lý Quân, nghe lệnh nên dạt ra hai bên tránh đường cho anh đi vào.
Trong đó có người nói: "Thiếu gia nhà tôi ở bên trong chờ cậu.”
Lý Quân ngẩng đầu, ánh mắt liếc lên cửa sổ, va chạm với tầm mắt của Tư Mã Đức.
Nhìn thấy nụ cười nghiền ngẫm của Tư Mã Đức, Lý Quân khinh thường hừ một tiếng, sau đó đi vào biệt thự.
“Mày là lão đại của Tống Bạch Long?”
Lý Quân vừa mới vào, Tư Mã Đức liền mở miệng hỏi.
Thân thể gã hơi nghiêng về phía trước, tay sờ cằm, đánh giá Lý Quân từ trên xuống dưới, cả người lộ ra vẻ nắm chắc.
Lý Quân gật đầu: "Không biết anh đây là?”
Tư Mã Đức cười hắc hắc nói: "Tự giới thiệu một chút, tao tên Tư Mã Đức, không giấu diếm mày, thuốc của bọn mày là tao nói Kiều Phương trộm.”
Tư Mã Đức rất kiêu ngạo, rất đắc ý.
“Mẹ kiếp! Nhà mày đặt tên kiểu quái gì vậy?”
Lý Quân phì cười ra tiếng.
Mặt Tư Mã Đức lập tức đen lại.
Gã không thèm đóng giả dáng vẻ thong dong hào phóng nữa, ánh mắt âm độc nói: "Thằng nhãi, mày muốn chết!"
Dứt lời, cửa biệt thự đột nhiên đóng lại, vệ sĩ vốn đứng ở bốn phía đã ập tới vây quanh Lý Quân.
Đám vệ sĩ vây quanh Lý Quân.
Tư Mã Đức miệng ngậm xì gà, trên mặt mang theo ý cười dữ tợn, nói với Lý Quân: "Thằng nhãi mày đúng là tự chui đầu vào lưới, từ lúc mày bước vào biệt thự, mạng của mày đã nằm trong lòng bàn tay của tao.”
“Giờ mày lập tức quỳ xuống cầu xin tao, đem tất cả bí mật về Thuốc Trường Thọ nói cho tao biết, biết đâu tao sẽ cân nhắc tha cho cái mạng chó của mày!”
Ánh mắt Tư Mã Đức hung ác, gã vô cùng tự tin đã nắm chắc hết mọi thứ.
Đối với Lý Quân, gã hoàn toàn không để vào mắt.