Chương 40: Trả lại nguyên câu
Sau khi Hạ Hàn Băng xoá bỏ lớp ngăn thì đi tới trước mặt Hạ Thiên Kỷ, quan sát đối phương một lượt, đôi mắt hơi sáng lên: “Trên người cô có dòng máu của anh trai mình, trời sinh đã là chiến sĩ”.
“Tôi sẵn sàng rồi”, Hạ Thiên Kỷ nhẹ nhàng nói.
Cô đã hy vọng mình trở nên mạnh hơn từ lâu, để người thân của mình không bị bắt nạt nữa.
“Được”, Hạ Hàn Băng nhìn đồng hồ rồi bảo: “Năm phút nữa chúng ta sẽ đi”.
Năm phút nữa sẽ đi!
Vậy trong năm phút này phải làm gì?
Nói xong lời này, Hạ Hàn Băng quay mặt nhìn Trình Thanh Dương và Hồ Uy Bưu, ánh mắt lập tức trở nên cực kỳ lạnh lùng.
Trên người cô ấy toát lên luồng khí lạnh buốt như sóng biển, ập về phía những người đối diện.
Hồ Uy Bưu phải dùng hết sức lực để chống lại luồng khí lạnh buốt này, còn Trình Thanh Dương thì đã lạnh run trong luồng khí này.
Đương nhiên Hạ Hàn Băng nhìn lướt qua đã biết Hồ Uy Bưu là người mạnh nhất phía đối diện, cô ấy đi về phía đối phương, mỗi bước đi, khí thế sắc bén trên người cô ấy càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Trình Thanh Dương sắp khóc đến nơi, run rẩy hét: “Chú Hồ, chú mau nghĩ cách đi! Liệu những người trong quân đội này có giết chúng ta không?”
Hạ Hàn Băng đi đến vị trí cách Hồ Uy Bưu hai mét rồi dừng lại, sau đó quay đầu nhìn Lâm Nhiệm.
“Lúc trước ông ta đối xử với anh thế nào?”, Hạ Hàn Băng hỏi.
“Muốn tôi chặt cánh tay phải coi như xin lỗi”, Lâm Nhiệm nhún vai.
Hiện tại có lực lượng tinh nhuệ của quân đội đứng ra cho mình, anh cũng vui vẻ ăn bám.
Nghe xong câu này, ánh mất Hạ Hàn Băng càng thêm lạnh lùng, dường như có thể khiến người ta chết cóng.
“Được, trả lại nguyên câu đó”, Hạ Hàn Băng nhìn Hồ Uy Bưu, giọng nói đầy sát khí lạnh lẽo: “Tự chặt tay phải thì chuyện này coi như bỏ qua, nếu không tối nay các người sẽ bị chiến đao của quân đội giết chết”.
Bị chiến đao giết chết!
Hai chân Trình Thanh Dương run bần bật, một dòng chất lỏng màu vàng đầy mùi khai tuôn ra từ giữa hai chân anh ta.
Thế mà anh ta vẫn cắn răng nói: “Tôi là Trình Thanh Dương của nhà họ Trình ở Ninh Châu, các người coi thường mạng người thế này thật sự là rất quá đáng! Cho dù các người là người của quân đội thì cũng không thể không nói lý chứ?”
Vẻ mặt Hạ Hàn Băng lạnh tới cực điểm, cô ấy nhìn Trình Thanh Dương, khoé môi bỗng nhiên hơi nhếch lên, dường như đang cười nhưng trong mắt lại đầy sự châm chọc.
“Hàng ngũ tuyệt mật đã bao giờ nói lý?”, Hạ Hàn Băng nói.
Nói xong lời này, ánh sáng từ lưỡi đao trong tay cô ấy loé lên.
Không ai nhìn rõ Hạ Hàn Băng vung đao như thế nào, một vệ sĩ của nhà họ Trình ở bên cạnh đã bị chặt đứt một cánh tay, máu tuôn ra ào ào từ cánh tay bị chặt mất ấy.
Một nhát đao hoàn toàn không nói lý!
Sau khi cánh tay rơi xuống đất, vệ sĩ này mới cảm thấy đau, anh ta ôm cánh tay bị chặt mất quỳ dưới đất, không kìm được hét lên thất thanh.
“Hàng ngũ tuyệt mật?”, nghe thấy câu này, khuôn mặt Hồ Uy Bưu đầy vẻ kinh ngạc.
“Chú Hồ, hàng ngũ tuyệt mật là gì?", Trình Thanh Dương run rẩy hỏi.
Hồ Uy Bưu không có thời gian để giải thích, nói với Trình Thanh Dương: “Thanh Dương, cậu cũng không còn nhỏ nữa, nên hiểu thế nào là người giỏi còn có người giỏi hơn, núi cao còn có núi cao hơn”.
“Chú mau đưa tôi bỏ trốn đi! Mau lên!”, Trình Thanh Dương gào thét, thấy Hồ Uy Bưu thẳng thắn thừa nhận sợ hãi thế này, anh ta càng thêm tuyệt vọng.
“Tôi đã đồng ý với bố cậu sẽ bảo vệ cậu chu toàn, nhưng lần này tôi phải thất hứa rồi”, Hồ Uy Bưu lắc đầu, trong mắt là vẻ nản lòng: “Ở trước tinh nhuệ hàng ngũ tuyệt mật, tự chặt một tay còn hơn là chết ở đây”.
Còn hơn là chết ở đây!
Hồ Uy Bưu là cao thủ nhưng càng là cao thủ thế này càng có thể phán đoán được tình hình hiện tại như thế nào.
Nếu chống cự thì chỉ có chết!
Hạ Hàn Băng nhìn đồng hồ, giọng nói lạnh như băng: “Còn hai phút”.
Hồ Uy Bưu nhìn Hạ Hàn Băng, nói: “Để tôi tự làm”.
Nói xong ông ta nhặt thanh đao dưới đất lên, tay vung lên đao hạ xuống.
Phụt!
Máu bắn tung toé!
Một cánh tay hoàn toàn đứt lìa, rơi xuống đất.
Cơ mặt Hồ Uy Bưu run lên, ông ta rên lên một tiếng, quần áo trên người đã ướt đẫm mồ hôi.
Kể từ khi Hồ Uy Bưu trấn giữ nhà họ Trình, chưa bao giờ chưa chiến đấu đã đầu hàng như thế này, nhưng lần này ông ta còn không thử đã tự chặt cánh tay của mình.
Thấy vậy, Trình Thanh Dương sợ hãi ngất xỉu.
Nhưng ngay khi cơ thể anh ta vừa ngã xuống, lưỡi đao trong tay Hạ Hàn Băng lại loé lên.
Ánh sáng và máu cùng vút lên.
Trình Thanh Dương lại tỉnh dậy do quá đau đớn.
Anh ta ngã xuống vũng máu, phát ra tiếng hét thảm như heo bị chọc tiết.
Hạ Hàn Băng nhìn đồng hồ rồi lại nói: “Còn một phút”.
Lời này là Hạ Hàn Băng nói với các chiến sĩ tinh nhuệ cô ấy đưa đến.
Vừa dứt lời, ánh sáng từ đao đã loé lên liên tục.
Những tiếng hét không ngừng vang lên.
Tất cả vệ sĩ của nhà họ Trình đều đã mất một cánh tay.
Đương nhiên Bạch Tam Diệp và Bạch Chấn Dương cũng không may mắn thoát được.
…
Hạ Hàn Băng quay lại, nhìn Hạ Thiên Kỷ khuôn mặt hơi tái nhưng trạng thái vẫn coi như ổn định, nói: “Trong thế giới võ giả Nguyên Lực thì đây là chuyện bình thường, cô phải làm quen với nó”.
Hạ Thiên Kỷ lặng lẽ gật đầu, ánh mắt càng thêm kiên định.
Còn Thiệu Quyên ở bên cạnh thì môi đã tái nhợt, cô ấy phải ôm chặt cánh tay Hạ Hiểu Y mới miễn cưỡng không để mình ngã xuống, mùi máu tanh nồng nặc nơi đây khiến dạ dày cô ấy không tự chủ được quặn lên.
Hạ Hiểu Y đi đến trước mặt Hạ Hàn Băng: “Chị gái xinh đẹp, chị nhất định sẽ bảo vệ chị gái tôi đúng không?”
Hạ Hàn Băng nhìn Hạ Hiểu Y, nghiêm túc nói: “Không lâu nữa chị cô sẽ không cần người khác bảo vệ, sau này có thể cô ấy còn bảo vệ rất nhiều người nữa, tin tôi đi”.
Nước mắt Hạ Hiểu Y đã tuôn rơi, cô ấy hít một hơi thật sâu rồi gật đầu thật mạnh.
Lâm Nhiệm đi đến trước mặt Hạ Thiên Kỷ, nhìn chăm chú khuôn mặt thanh tú hoàn mỹ của cô, trong lòng anh dâng lên một cảm xúc khó nói thành lời, anh đưa tay ôm cô vào lòng: “Chờ em toả sáng”.
Hạ Thiên Kỷ áp mặt vào vai Lâm Nhiệm, ánh mắt dịu dàng như nước, cô hít sâu một hơi, thì thầm bên tai anh: “Sau đó cùng anh đi ngắm hoàng hôn”.