• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 27: Dâng lên tận cửa

Sau khi Bạch Chấn Dương và Bạch Tam Diệp ngông nghênh rời đi, nước mắt Hạ Hiểu Y mới rơi xuống. 

Một cô gái trẻ đang trong độ xuân thì bị bắt nạt đến mức này thực sự là quá kinh khủng, đáng căm phẫn. 

Các học sinh trong lớp bắt đầu lên tiếng bất bình, nhưng khi đối mặt với Bạch Tam Diệp vô cùng mạnh mẽ, bọn họ lại đều câm như hến, không ai dám đứng ra. 

Thật ra cũng không thể trách bọn họ, lấy thân phận người thường đi khiêu khích võ giả Nguyên Lực thì có khác nào tự tìm cái chết? 

Thiệu Quyên kéo Hạ Hiểu Y ra khỏi lớp, thấp giọng nói: “Hiểu Y, có lẽ chuyện này không dễ giải quyết đâu. Nhà Bạch Chấn Dương có quyền thế rất lớn trong hệ thống giáo dục tỉnh lỵ Ninh Châu, vậy nên cô khuyên em hãy nhờ người đàn ông đã giúp em lần trước giúp thêm lần nữa…” 

Là giáo viên chủ nhiệm, đương nhiên Thiệu Quyên hiểu rõ toàn bộ quá trình Hạ Hiểu Y bị “giam lỏng”, cô ấy tức giận với Tống Viễn Đông coi trời bằng vung, đồng thời cũng rất khâm phục người đàn ông trẻ tuổi từ trên trời rơi xuống đó. 

Nếu anh đồng ý ra tay, dùng vũ lực để giải quyết chuyện này, có lẽ có thể xoay chuyển tình thế. 

Nhớ lại ánh mắt Bạch Chấn Dương và Bạch Tam Diệp nhìn mình, Thiệu Quyên không khỏi cảm thấy ghê tởm trong lòng. 

… 

Một tiếng sau. 

Lâm Nhiệm ngồi trên ghế sô pha, nghe Thiệu Quyên thuật lại những gì xảy ra trong lớp, trên mặt anh không có biểu cảm gì, không nhìn thấu trong lòng anh đang nghĩ gì. 

Lúc đầu Hạ Hiểu Y còn hơi lo lắng, nhưng khi về đến nhà, nhìn thấy Lâm Nhiệm, tất cả lo lắng trong lòng đều tan biến, thay vào đó là cảm giác an toàn mãnh liệt. 

“Hiểu Y, em cứ yên tâm để anh hai giải quyết chuyện này giúp chúng ta đi”, Hạ Thiên Kỷ kéo tay Hạ Hiểu Y, dịu dàng nói. 

Cô đang mặc quần áo thể thao rộng rãi, lúc nãy cô đã đấu với Lâm Nhiệm rất lâu, bị người không biết thương hoa tiếc ngọc kia ném rất mạnh, mông sưng hết lên rồi. 

Nhưng Hạ Thiên Kỷ không hề chùn bước, cô biết nếu muốn nâng cao thực lực một cách nhanh chóng thì không có tư cách để kêu khổ kêu mệt. 

“Thật là,không ng ờ chúng tôi đã sắp rời khỏi Bắc An rồi mà vẫn có kẻ không có mắt tìm đến tận cửa”, Lâm Nhiệm thẳng thắn phân tích và đưa ra kết quả, hời hợt nói: “Xem ra nhà tên Bạch Chấn Dương này có quan hệ rất thân thiết với người trong hệ thống giáo dục tỉnh lỵ, chỉ là không biết tại sao gia đình đã có quan hệ đến thế rồi mà lại sắp xếp cho cậu ta đến học ở Bắc An?” 

Thiệu Quyên lo lắng hỏi: “Anh Lâm, chúng ta phải làm sao bây giờ? Mấy tên côn đồ Bạch Chấn Dương đưa đến có vẻ rất lợi hại, nghe nói bọn họ là người nhà họ Bạch ở Ninh Châu”. 

“Nhà họ Bạch ở Ninh Châu?”, mắt Lâm Nhiệm loé sáng. 

Ở Ninh Châu có rất nhiều gia đình họ Bạch, nhưng có thể dùng cụm từ “nhà họ Bạch ở Ninh Châu” để gọi thì chỉ có một gia tộc mà mọi người đều biết đến. 

“Không cần lo”, Lâm Nhiệm giấu ánh sáng lóe lên trong mắt đi, cười nhẹ nói: “Tối nay tôi sẽ qua đó cùng Hiểu Y và Thiên Kỷ, cô Thiệu cứ ở nhà chờ tin đi”. 

Thiệu Quyên gật đầu, nhưng trong mắt vẫn đầy lo lắng, dù sao nếu gia đình Bạch Chấn Dương là chức sắc ở tỉnh lỵ, vậy có thể cuộc trả thù sau đó sẽ kéo dài vô tận. Vũ lực chỉ có thể trấn áp được nhất thời, nhưng sau này thì sao? Đến khi Hạ Hiểu Y vào được đại học Ninh Châu, liệu đối phương có còn tiếp tục gây sự nữa không? 

Thiệu Quyên cắn môi suy nghĩ, sau đó cất lời: “Anh Lâm, tôi đi cùng mọi người đi, dù sao nếu sau này đội giám sát có điều tra thì tôi cũng có thể làm nhân chứng”. 

Lâm Nhiệm rất khâm phục Thiệu Quyên, anh nói với vẻ nửa đùa nửa thật: “Được, cảm ơn cô Thiệu, nhưng nếu đến lúc đó tôi có ra tay hơi nặng… Tốt nhất cô Thiệu hãy chuẩn bị tâm lý trước đi, mong rằng khi ấy cô sẽ không tránh xa tôi”. 

Tối nay khả năng cao sẽ đổ máu. 

Lúc này Hạ Hiểu Y xen vào, cô nhóc nghiêng đầu nói: “Anh rể, anh đang tán cô giáo em đấy à?” 

Lâm Nhiệm nhìn Hạ Thiên Kỷ, lập tức ho khan, còn Hạ Thiên Kỷ thì nhéo em gái mình: “Con bé này, cô giáo đang ở đây, đừng có nói linh tinh”. 

Nhưng Thiệu Quyên lại đỏ mặt xua tay: “Không sao, Hiểu Y vẫn luôn hài hước như vậy”. 

Thực ra chiều hướng của sự việc ngày hôm nay hơi nằm ngoài dự đoán của Thiệu Quyên, cô ấy cứ tưởng Lâm Nhiệm và Hạ Thiên Kỷ sẽ vô cùng tức giận, nhưng bây giờ xem ra tình huống tương tự không chỉ không xảy ra mà người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai này còn tỏ ra rất ung dung, dường như nắm chắc phần thắng, rốt cuộc lý do là gì đây? 

Nhưng bất kể thế nào, sự thoải mái ung dung của Lâm Nhiệm cũng khiến sự tự tin trong lòng Thiệu Quyên tăng lên rất nhiều. 

Nhưng lúc này Lâm Nhiệm lại đang cười khẩy trong lòng, thầm nghĩ: “Nhà họ Bạch Ninh Châu? Đúng là đã lâu không gặp rồi”. 

… 

Bảy giờ tối, Bạch Chấn Dương đang uống rượu trong phòng khách với Bạch Tam Diệp, nhưng vừa nhìn là biết cậu ta đã chờ đến mức có hơi mất kiên nhẫn. 

“Sao Hạ Hiểu Y còn chưa tới? Đúng là không biết điều, xem ra cô ta thật sự định học lại một năm rồi!”, Bạch Chấn Dương cười mỉa mai: “Tiếc là có tôi ở đây, cho dù cô ta có học lại mười năm cũng đừng nghĩ đến việc vào được đại học!” 

Đối với một số người, việc thay đổi vận mệnh của người khác là điều rất dễ dàng, mà Bạch Chấn Dương cũng đã quen với điều này. 

Bạch Tam Diệp cười khà hút thuốc, trong mắt hiện rõ vẻ háo sắc: “Cô nhóc đó đúng là rất đẹp, rất xứng đôi với cậu chủ”. 

Bạch Chấn Dương cười bảo: “Anh Tam Diệp, chị gái của Hạ Hiểu Y được mệnh danh là mỹ nhân số một thành Bắc An đấy. Anh không muốn thử xem cảm giác chơi mỹ nhân số một sẽ thế nào à?” 

Bạch Tam Diệp nghe vậy thì sáng mắt lên: “Cũng không phải không thể, nhưng ban đầu bố cậu sắp xếp cho cậu đến Bắc An học là để cậu khiêm tốn hơn, không biết liệu lần này chúng ta có khiến ông ấy không vui không nữa”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK