Chương 13: Không biết hối cải
Lúc giọng nói của Trương Kim Cương vang lên, bầu không khí êm ấm trong phòng lập tức biến mất.
Khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Thiên Kỷ cũng dần trở nên lạnh lùng.
Hạ Thiên Kỷ mở cửa, nhìn thấy ba người đứng bên ngoài, cô lạnh lùng nói: “Các người còn đến đây làm gì? Nơi này không chào đón các người”.
Người đến chính là cả nhà Trương Kim Cương.
Mấy ngày nay bọn họ vô cùng sợ hãi, vì Tống Viễn Đông bị Lâm Nhiệm đánh thành kẻ tàn phế, hiện tại còn đang ở trong phòng thẩm vấn của đội giám sát đặc biệt, không rõ sống chết. Trong tình hình này, sao nhà họ Tống có thể bỏ qua cho bọn họ được?
Trương Kim Cương nợ nhà họ Tống nhiều tiền như thế, ông ta còn đang trông chờ “bán” Hạ Thiên Kỷ cho nhà họ Tống, để nợ cá cược của ông ta được xoá bỏ, để con trai Trương Minh Minh có một tương lai xán lạn ở tập đoàn Tống Thị.
Nhưng sau khi Lâm Nhiệm xuất hiện, tất cả mọi thứ đều tan biến!
“Hạ Thiên Kỷ, mày hại cả nhà tôi thê thảm thế này, mày còn hỏi bọn tao đến đây làm gì à?”, Trương Kim Cương đẩy cửa chen vào trong.
Mợ Lý Hỉ Yến và em họ Trương Minh Minh cũng đi vào theo.
Một nhà ba người đều mang nét mặt nặng nề, khoanh tay ngồi trên sofa, rõ ràng là đến để hỏi tội.
Lâm Nhiệm cũng đi ra, khi nhìn thấy cả nhà Trương Kim Cương, anh cũng không ra tay đánh người mà chỉ ngồi xuống một bên, lạnh lùng xem cả nhà này diễn trò.
Trong mắt Lâm Nhiệm, hành động của cả nhà Trương Kim Cương thật sự luôn làm mới giới hạn của người khác, mấy ngày nay anh không rảnh xử lý mấy người họ, không ngờ bọn họ lại chủ động đến tận nhà.
Lúc này, Lâm Nhiệm rất muốn xem thử đối phương còn có thể giở trò gì.
Sau khi nhìn thấy Lâm Nhiệm, khuôn mặt Trương Kim Cương không nhịn được run rẩy, ông ta không khỏi nhớ tới tình cảnh một mình Lâm Nhiệm chiến đấu với mười mấy cao thủ cấp D hôm đó.
Có điều dù đối phương đánh nhau rất giỏi, nhưng ông ta là cậu ruột của Hạ Thiên Kỷ, chẳng lẽ anh dám ra tay với ông ta?
“Rốt cuộc các người có chuyện gì? Nói nhanh đi, nói xong thì đi”, Hạ Thiên Kỷ lạnh lùng nói, ánh mắt tựa như mặt hồ ngày đông.
Cô đã quyết tâm muốn đoạn tuyệt quan hệ với người cậu ruột này, người thân gì mà còn không bằng một người xa lạ.
“Hạ Thiên Kỷ, cái đồ vong ơn bội nghĩa này!”, Trương Kim Cương đập bàn uống trà một phát: “Tao vất vả giới thiệu cho mày một cuộc hôn nhân tốt, chỉ cần gả vào nhà họ Tống, từ nay về sau mày sẽ không phải lo lắng cơm áo gạo tiền, hưởng thụ vinh hoa phú quý! Nhưng mày lại làm gì? Làm ầm ĩ trong ngày cười, thuê người làm cậu nhà họ Tống bị thương, mày là đang lấy oán báo ơn với cậu của mình đúng không! Từ đầu đến cuối, bọn tao cũng chỉ đang lo lắng cho mày mà thôi!”
“Cái gì mà lấy oán báo ơn?”, giọng nói của Hạ Thiên Kỷ lạnh tựa như băng: “Các người bán hạnh phúc cả đời tôi cho tên cặn bã Tống Viễn Đông kia, các người có từng suy nghĩ cho tôi chưa? Lúc đối phương bắt cóc Hạ Hiểu Y, lúc anh ta cầm dao muốn rạch mặt tôi, các người ở đâu? Khi đó, sao các người không ra mặt suy nghĩ cho tôi đi?”
“Việc này…”, Trương Kim Cương nhất thời hơi cúng họng, rất rõ ràng từ đầu đến cuối ông ta chưa từng có lý, cũng chưa từng thật sự suy xét cho cháu gái của mình, lúc này, đương nhiên ông ta không biết nên trả lời thế nào rồi.
Mợ Lý Hỉ Yến chen miệng vào: “Nếu không phải mày không chịu gả cho cậu Tống, sao cậu ta bắt Hạ Hiểu Y làm con tin? Nếu không phải người đàn ông này xuất hiện ở lễ cưới gây rối, sao cậu Tống lại dùng dao uy hiếp mày?”
Bà ta dừng lại một lát, sau đó nhấn mạnh: “Sao mày không nghĩ nguyên nhân là do mình!”
Người phụ nữ này đúng là rất giỏi đổi trắng thay đen, một thiên tài logic đầu đuôi, cuối cùng đổ hết trách nhiệm cho Hạ Thiên Kỷ.
“Cho dù thế nào, bọn mày cũng phải bồi thường tổn thất kinh tế và tinh thần cho gia đình tao!”, cuối cùng, mợ Lý Hỉ Yến cũng nói ra mục đích thật sự của mình.
Chẳng những không xin lỗi, mà còn muốn Hạ Thiên Kỷ phải đền tiền?
Lâm Nhiệm vẫn luôn ngồi bên cạnh, anh bưng một tách trà nóng, cười khẩy không nói một lời, dường như muốn xem rốt cuộc ba người ngồi đối diện có thể làm đến mức độ nào.
Có điều dưới góc độ cả nhà Trương Kim Cương không nhìn thấy, trong đôi mắt Lâm Nhiệm đã có ánh sáng sắc bén loé lên.
Nghe những lời đảo lộn trắng đen này, trong mát Hạ Thiên Kỷ lộ vẻ chán ghét, cô nói: “Chiếm đoạt tiền trợ cấp của anh trai tôi, ép tôi lấy chồng, còn hại Hiểu Y bị bắt cóc, cho dù thế nào, tôi cũng không thể tha thứ cho các người… Bây giờ tôi thật sự không muốn nhiều lời với các người thêm một câu nào nữa, mời các người lập tức rời khỏi đây!”
Lý Hỉ Yến đột nhiên đập bàn một cái, lớn tiếng hét to: “Hạ Thiên Kỷ, vì một đứa con hoang không biết bố mẹ là ai như Hạ Hiểu Y mà mày muốn ầm ĩ với cậu ruột của mình đến mức độ này sao?”
Con hoang?
Nghe thấy lời này, con ngươi của Hạ Thiên Kỷ khẽ run.
Đây là từ mà cô sợ người khác nhắc tới trước mặt Hạ Hiểu Y nhất!
Với những đứa trẻ mồ côi được nhận nuôi, đây là từ gây tổn thương sâu sắc!
“Bà im miệng, lập tức đi ra ngoài cho tôi!”, rõ ràng Hạ Thiên Kỷ cũng đang đè nén lửa giận trong lòng.
Đương nhiên Lâm Nhiệm cũng nghe thấy những lời này của Lý Hỉ Yến, ánh mắt anh trở nên lạnh lẽo. Anh vung tay, hất thẳng tách trà nóng lên mặt bà ta!
“A!”, Lý Hỉ Yến bị hất nước trà lập tức hét to.
Lúc này, trên nửa bên mặt của bà ta dính đầy lá trà, trông rất buồn cười.
“Mày dám động vào mẹ tao hả!”
Trương Minh Minh thấy thế thì hét to một tiếng muốn xông lên bóp cổ Lâm Nhiệm!
Lúc này, Trương Minh Minh hoàn toàn không nghĩ đến chuyện trước đây Lâm Nhiệm đã đánh cho mấy vệ sĩ kia của nhà họ Tống kêu cha gọi mẹ thế nào.
“Người lớn nói chuyện, đến lượt mày chen miệng vào à?”, Lâm Nhiệm vung tay tát một cái!
Trương Minh Minh bị đánh đến mức lảo đảo mấy bước, đầu đập mạnh vào tường, nổ đom đóm mắt!
“À, đúng rồi, tao quên mày đã là người lớn… Vậy thì càng không thể bỏ qua cho mày”, Lâm Nhiệm lắc đầu, đi tới bên cạnh Trương Minh Minh, nắm lấy tóc gã, đập mạnh một phát lên tường!
Một tiếng “bốp” vang lên khiến người nghe run sợ!
Trên gáy Trương Minh Minh đã xuất hiện một vết bầm đen, bị đập cho lảo đảo!
“Hy vọng có thể khiến mày nhớ dai hơn”, Lâm Nhiệm lạnh lùng nói.
Trương Kim Cương nhìn thấy cảnh này không khỏi nhớ tới dáng vẻ ngang tàn của Lâm Nhiệm ở lễ cưới ngày đó, ông ta không khỏi run lẩy bẩy!
“Lần trước ở lễ cưới tôi đã bỏ qua cho các người, vốn muốn đến các người đến đây nhận lỗi, bây giờ xem ra là do tôi hi vọng quá xa rồi”, Lâm Nhiệm lắc đầu, anh nhìn về phiá Trương Kim Cương, trong ánh mắt lạnh như băng chứa đựng ý giễu cợt: “Ông nói xem, chúng ta phải giải quyết chuyện này thế nào đây?”
Lúc này, khuôn mặt Lý Hỉ Yến đã bị nước nóng làm sưng đỏ, bà ta ngồi một bên nghiến răng, nhìn Lâm Nhiệm bằng ánh mắt xen lẫn sự sợ hãi và tức giận, nhưng lại hoàn toàn không dám đỡ con trai mình đang nằm dưới đất dậy.
“Mày dám làm vợ con tao bị thương, tao nhất định sẽ không bỏ qua cho mày…”, cả hàm răng của Trương Kim Cương đều đang run rẩy, nói chuyện cũng không còn lanh lẹ nưa: “Tao không chỉ muốn mày đền bù tổn thất, mà bọn mày cũng phải lập tức đi quỳ gối cầu xin nhà họ Tống tha thứ. Nếu làm thế, chuyện này sẽ kết thúc, tao sẽ không truy cứu nữa!”
Bảo Lâm Nhiệm đi tới nhà họ Tống quỳ gối cầu xin?
Tại sao?
Vì Tống Viễn Đông bắt cóc Hạ Hiểu Y, xem Hạ Thiên Kỷ như một món đồ chơi à?
Lâm Nhiệm suýt giận quá hoá cười.
Sau sóng gió ở lễ cưới, Trương Kim Cương này vẫn chưa nhìn rõ tình hình à?
Hạ Thiên Kỷ vừa định lên tiếng thì Lâm Nhiệm đã giơ tay nắm lấy cổ tay cô, lắc đầu, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô.
Nhìn thấy ánh mắt của Lâm Nhiệm, Hạ Thiên Kỷ mím môi gật đầu, thoáng chốc yên tâm hơn rất nhiều.
Lâm Nhiệm nhìn về phía một nhà ba người ở đối diện: “Trả tiền trợ cấp của Hạ Thiên Minh lại cho Thiên Kỷ, nếu không, cả nhà các người đều sẽ bị đánh gãy chân”.
Đây là chuyện Lâm Nhiệm vô cùng để bụng!
Thật ra thủ tục phát tiền trợ cấp năm đó không có vấn đề gì, vợ chồng Trương Kim Cương là người giám hộ trên danh nghĩa của Hạ Thiên Kỷ, số tiền trợ cấp lớn như thế đương nhiên sẽ được phát cho bọn họ, để hai người họ giữ hộ. Nhưng Trương Kim Cương không chỉ nuốt mất khoảng tiền này mà còn mang đến sòng bạc tiêu pha sạch sành sanh!
Nghĩ đến đây, trong mắt Lâm Nhiệm tràn đầy sự lạnh lẽo!
Khoảng tiền trợ cấp kia đủ để giúp Hạ Hiểu Y học hết Đại học, nếu không phải vì Trương Kim Cương chiếm đoạt nó, bây giờ họ đâu đến mức phải sống cuộc sống gian khổ thế này!