Chương 12: Anh rể ơi!
Hạ Hiểu Y trời sinh tính vui vẻ, chỉ cần một giấc ngủ ngon an lành là đã quên đi phần lớn cơn ác mộng xảy ra hai tuần trước đó.
Tuy chỉ còn cách kỳ thi tốt nghiệp chưa đầy một tháng nhưng Lâm Nhiệm vẫn thay cô ấy xin nghỉ học mấy ngày để điều chỉnh lại tâm lý.
Thế là những ngày qua, người dân ở chợ thức ăn Bắc An thường xuyên có thể nhìn thấy Lâm Nhiệm dẫn theo hai chị em như hoa như ngọc đi trả giá mua đồ, tạo thành cảnh tượng hấp dẫn rất nhiều ánh mắt ghen tị.
Nhưng trong khi quần chúng hóng hớt cho rằng thành phố sắp xảy ra cảnh long tranh hổ đấu này nọ thì thực tế đã khiến bọn họ phải thất vọng rồi.
Giám sát trưởng Tề Dương Cát bị áp giải về Thủ đô tiếp nhận điều tra, đội trưởng đội giám sát đặc biệt Lý Phóng Minh tạm thời thay mặt, Ủy ban hành chính Bắc An cũng không tỏ thái độ gì với mâu thuẫn xảy ra tại hôn lễ, nhà họ Tống lại càng không dám ló đầu ra gây thêm phiền phức.
Mọi người đều cảm nhận được có gì đó đang thay đổi trong thành phố này, mà giai thoại về người thanh niên kia cũng ngày càng nhiều lên, ngày càng vớ vẩn đi.
Một hôm nọ, Lâm Nhiệm lại đứng bếp làm cơm cho hai chị em. Chỉ đơn giản là món sườn xào chua ngọt và canh rong biển trứng mà khiến căn nhà ấm cúng hẳn lên.
Anh chinh chiến sa trường nhiều năm, thường ngày lại sống trên mũi dao, rất ít khi có thời gian an nhàn thế này.
Một cuộc sống thoạt nhìn tưởng tầm thường, nhưng lại khiến nhiều người say mê.
"Cơm anh hai làm ngon tuyệt cú mèo luôn!", Hạ Hiểu Y vừa lùa cơm đến phồng cả hai má vừa nhồm nhoàm khen ngợi.
Từ ngày làm quen nhau đến giờ, cô gái này học theo Hạ Thiên Kỷ, gọi Lâm Nhiệm là "anh hai" không chút ngượng ngạo hay lạnh nhạt.
Anh mỉm cười: “Ngon thì tranh thủ ăn đi, sau này lên Đại học là hết cơ hội”.
"Sao lại thế được? Vậy em không thèm thi nữa, em làm con sâu bám theo anh hai!", Hạ Hiểu Y quẹt miệng nói. Con gái tuổi này một khi đã làm nũng thì phải là người phi thường lắm mới chịu nổi.
Hạ Thiên Kỷ gõ nhẹ lên đầu em: “Bậy bạ gì đó? Ăn nhanh đi rồi anh chị đưa đi học”.
Tâm lý đã trở lại bình thường, cũng là lúc Hạ Hiểu Y nên trở lại trường học.
Nhưng nghe chị mình nói vậy, ánh mắt cô ấy chợt lóe lên một tia mờ ám, giương mắt chớp chớp với Hạ Thiên Kỷ: “Đợi em đi rồi thì anh chị sẽ được đắm chìm trong thế giới riêng chứ gì?"
Lâm Nhiệm suýt thì phun cả một mồm nước canh ra từ đường mũi.
Mặt Hạ Thiên Kỷ đỏ lựng như trái cà chua: “Hạ Hiểu Y! Em nói lung tung gì thế hả?!"
"Hay là anh hai làm anh rể em luôn nha?", Hạ Hiểu Y chuyển đôi mắt to tròn sang nhìn Lâm Nhiệm: “Vậy là em lúc nào cũng có thể ăn cơm anh nấu rồi! Đi nha anh rể?"
Lâm Nhiệm dở khóc dở cười: “Con bé này, còn chưa tốt nghiệp cấp ba mà đã nghĩ tới mấy chuyện này, còn gọi cả anh rể luôn là sao hả?"
"Chị em là mỹ nhân số một Bắc An mà, anh rể cưới chị về bảo đảm không lỗ”, Hạ Hiểu Y nhón chân thì thầm vào tai anh: “Em nói nhỏ anh nghe thôi nhé, chị em… cong vút này, dễ sinh cực”.
Những lời này lọt vào tai Hạ Thiên Kỷ khiến mặt cô càng thêm đỏ tợn, chỉ biết giậm chân thình thịch: “Hạ Hiểu Y! Em ăn nói kiểu gì thế hả? Trên đời có ai bán chị như em không?!"
Dễ sinh?
Lâm Nhiệm không biết nên khóc nên hay nên cười mới thỏa. Anh thật sự xem Hạ Thiên Kỷ là em gái mình, cho dù cô có xinh đẹp đến đâu cũng chưa từng suy nghĩ theo phương hướng kia.
Ừm, ít nhất bây giờ thì chưa.
Hạ Hiểu Y làm mặt hề hước, đoạn khoác vai Hạ Thiên Kỷ bắt đầu nhõng nhẽo: “Ây da, thì em đang tìm một tấm chồng tốt cho chị mà. Hai người cứ mắt đi mày lại hoài ý, làm như em không nhìn ra…”
"Mắt với chả mày gì chứ? Em bớt nói lại, ăn cho xong rồi đi học cho chị!", Hạ Thiên Kỷ xấu hổ đến muốn độn thổ, dứt khoát đứng dậy vào phòng để hòa hoãn lại.
"Tóm lại là anh rể cứ suy nghĩ cẩn thận ha”, Hạ Hiểu Y rủ rỉ với Lâm Nhiệm: “Không tin anh cứ nhìn xem”.
"Nhìn gì?", anh thật sự không theo kịp tư duy của con bé này.
"Xem cong ơi là cong ấy!"
Nói xong, Hạ Hiểu Y vơ lấy ba lô, vọt ra khỏi nhà: “Em đi học đây, anh chị tận hưởng thế giới riêng nhé!"
Đội trưởng Lý Phóng Minh của đội giám sát đặc biệt mỗi ngày đều sẽ cắt cử hai cấp dưới giả làm dân thường đến hộ tống cô ấy đến trường lẫn tan trường.
Đợi Hạ Hiểu Y đi rồi, Hạ Thiên Kỷ vừa dọn bàn với gương mặt đỏ rực vừa nói: “Con bé kia lắm mồm từ nhỏ, anh hai đừng để ý”.
"Ha ha, Hiểu Y đúng là một cô bé thú vị”, Lâm Nhiệm cười: “Sau này em mà tìm bạn trai thì phải qua ải của con bé trước đấy”.
Hạ Thiên Kỷ cong môi nhìn anh: “Vậy em không tìm”.
Khoác lên mình chiếc tạp dề, trông cô như một đóa hoa nở rộ, không những diễm lệ mơn mởn mà còn dịu dàng vô hạn.
Hình ảnh người ngoài khó thấy được này khiến Lâm Nhiệm có một thoáng ngẩn ngơ, nhìn theo hồi lâu quên cả dời mắt.
Đúng lúc ấy, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
"Hạ Thiên Kỷ! Là cậu đây! Mở cửa!", đi kèm với từng tiếng đập vang dội chính là giọng của Trương Kim Cương.