Chương 24: Ngáng chân
“Hiểu Y, sao không nhận rượu của tôi?”, Bạch Chấn Dương nặn ra một nụ cười, nói với vẻ giả tạo: “Đây là rượu mừng tôi tặng cậu, chúc mừng cậu đạt điểm cao trong kỳ thi mà”.
“Cảm ơn, nhưng chúng ta chỉ là bạn bè bình thường, không cần tốn kém đến vậy. Món quà này quá đắt, tôi không nhận nổi”, trên khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Hiểu Y không có cảm xúc gì, cô ấy lạnh nhạt nói: “Tôi xin nhận ý tốt của cậu”.
Rõ ràng là cô ấy không có ấn tượng tốt với Bạch Chấn Dương.
Bạch Chấn Dương mỉm cười, nhưng đôi mắt lại trở nên u tối hơn, anh ta quay đầu nhìn Lâm Nhiệm, bảo: “Không biết vị này là ai? Hiểu Y, cậu không định giới thiệu cho tôi à?”
“Đây là…”, Hạ Hiểu Y nói được một nửa, hai chữ “anh rể” còn chưa nói ra, trong mắt loé lên vẻ giảo hoạt, cô ấy sửa lại: “Đây là bạn trai mới quen của tôi, anh ấy tuyệt lắm”.
Nói rồi cô ấy kéo Lâm Nhiệm từ chỗ ngồi đứng dậy, khoác cánh tay anh, nhiệt tình nhìn Bạch Chấn Dương.
Mà nụ cười này trong mắt Bạch Chấn Dương hiển nhiên là một sự khiêu khích!
Mới quen?
Anh ấy tuyệt lắm?
Tuyệt ở mặt nào?
Phải nói rằng lời khen này của Hạ Hiểu Y thực sự rất khiến người khác phát huy trí tưởng tượng.
Lâm Nhiệm bị hành động này của Hạ Hiểu Y làm cho trở tay không kịp, anh ho khan hai tiếng rồi nói: “Chào các cậu”.
Bạch Chấn Dương nhìn Lâm Nhiệm với vẻ mặt khó coi cùng cực: “Anh là bạn trai của Hiểu Y? Tôi theo đuổi Hạ Hiểu Y lâu như vậy, không ngờ lại bị anh giành trước. Chúc mừng anh”.
Tuy miệng nói lời chúc mừng nhưng giọng điệu của cậu ta lại cực kỳ lạnh lẽo.
Lâm Nhiệm cảm nhận rõ ràng địch ý, nhưng anh chỉ khẽ cười bảo: “Cảm ơn lời chúc của cậu”.
Bạch Chấn Dương nhìn vào mắt Lâm Nhiệm: “Mong là anh có khả năng bảo vệ được Hạ Hiểu Y”.
Nói xong cậu ta lại nhấn mạnh: “Không biết lần sau gặp lại anh có còn cười được rạng rỡ thế này hay không!”
Ăn một vố cay thế này, đương nhiên Bạch Chấn Dương không còn tâm trạng ở lại ăn tối nữa, cậu ta dẫn mấy tên tay sai giận đùng đùng rời khỏi nhà hàng.
Đến khi bọn họ đi, Hạ Hiểu Y mới lè lưỡi với Lâm Nhiệm: “Anh rể, anh sẽ không trách em tự ý hành động, lấy anh làm bia đỡ đạn chứ?”
“Đương nhiên là không rồi”, Lâm Nhiệm lắc đầu, nhưng nhớ đến vẻ mặt vừa nãy của Bạch Chấn Dương, vẻ mặt anh lại trở nên lạnh lùng: “Hiểu Y, tính tình người bạn này của em không ổn, sau này phải cẩn thận hơn đấy”.
Hạ Hiểu Y cười rạng rỡ: “Em không lo, có anh rể ở đây rồi mà”.
Hạ Thiên Kỷ nhoẻn miệng cười, tuy cô không nói gì nhưng trong lòng lại tràn ngập cảm giác an toàn, mà cảm giác này đều là do Lâm Nhiệm mang đến. Hai chị em họ sẽ không còn gặp phải chuyện bị ức hiếp như Tống Viễn Đông từng làm nữa.
…
Sau khi ra khỏi nhà hàng, Bạch Chấn Dương đá mạnh vài phát lên chiếc xe hơi đắt tiền của mình, cho đến khi cửa xe méo mó biến dạng nghiêm trọng mới dừng lại.
Xem ra thường ngày tên này cũng dùng nước Nguyên Tinh để nuôi dưỡng cơ thể, sức mạnh vượt xa người thường.
“Cậu Bạch, chúng ta tuyệt đối không thể tha cho hắn!”, nam sinh đeo kính nói: “Cậu xem bộ dạng của Hạ Hiểu Y đi, vừa nhìn là biết ngày nào cũng được chăm sóc tươi tắm kỹ càng, rõ ràng cô ta nên là của cậu Bạch mới…”
Nhưng cậu ta còn chưa nói xong đã nhận một cái tát thật mạnh!
“Câm miệng! Nếu còn nói lời khiêu khích tôi nữa, tôi sẽ đánh gãy chân cậu!”, Bạch Chấn Dương tức điên, cảm thấy một cái tát vẫn chưa hả giận, lại trở tay đánh cho tên đeo kính mười mấy cái nữa mới thôi.
Nam sinh đeo kính bị đánh choáng váng, ngồi dưới đất với khuôn mặt bầm dập xanh tím.
“Hạ Hiểu Y à Hạ Hiểu Y, nể mặt cô mà cô không biết điều, vậy thì đừng trách tôi cho cô rượu mời không uống lại uống rượu phạt… Tôi có hàng trăm cách để khiến cô quỳ xuống cầu xin tôi”, Bạch Chấn Dương nói đến đây, trên mặt hiện lên vẻ nham hiểm hung ác, sau đó cậu ta lấy điện thoại ra bắt đầu gọi.
“Mẹ, mẹ nói với bố giúp con lấy thông tin báo danh của một người”, Bạch Chấn Dương cười khẩy: “Cô ta muốn thi vào đại học Ninh Châu, nhưng con muốn cô ta không được trường nào nhận! Cô ta không biết nhà chúng ta có quan hệ trong hệ thống giáo dục tỉnh Liêu Giang!”
Đầu dây bên kia vang lên giọng của một người phụ nữ: “Để mẹ đoán xem nào, có phải là người khiến con trai mẹ không vui không?”
“Đúng, cô ta tên là Hạ Hiểu Y, cô ta không nể mặt con”, trên mặt Bạch Chấn Dương lộ rõ vẻ tàn ác.
“Tâm trạng của con trai mẹ mới là quan trọng nhất, cho Hạ Hiểu Y thi trượt chỉ là chuyện nhỏ, không cần phải nói bố con biết”, mẹ Bạch Chấn Dương cười rộ lên: “Dù sao vợ của Bộ trưởng Bộ Giáo dục tỉnh Liêu Giang cũng có tiếng nói mà”.
Bạch Chấn Dương nghe thế thì hơi do dự, lại hỏi: “Nếu bố biết liệu có không vui không?”
“Ông ấy có gì phải không vui chứ? Nếu không có ông ngoại con giúp thì bố con có thể lên được chức Bộ trưởng Bộ Giáo dục à?”, mẹ Bạch Chấn Dương cười khinh thường: “Đúng rồi, mẹ bảo Bạch Tam Diệp đến giúp con, với thực lực của ông ấy, con không cần phải lo lắng gì hết”.
Bạch Chấn Dương nghe xong thì bật cười, nhưng trong nụ cười lại có phần âm hiểm: “Được đó mẹ, nếu anh Tam Diệp tới giúp con thì tốt quá rồi, con phải bảo anh ấy giải quyết giúp con một người”.