Nhưng Diệp Phàm vốn chẳng thèm để ý mấy tên vệ sĩ này, cơ thể anh lóe lên một cái, như chim ưng cất cánh, trong nháy mắt đã nhảy lên cao hơn một mét, tránh được đòn công kích của mấy tên vệ sĩ.
Sau đó, đôi tay Diệp Phàm biến thành móng vuốt, như chim ưng đói tìm mồi, chỉ trong chốc lát đã vồ được vào vai của một tên vệ sĩ trong số đó.
Lực đôi móng vuốt của Diệp Phàm vô cùng lớn, sức công phá mạnh, lập tức làm vỡ nát xương cốt trên phần vai của tên vệ sĩ đó, năm ngón tay đâm rách da thịt của tên vệ sĩ.
"A a a a a..."
Tên vệ sĩ đó hét lên tiếng kêu như lợn bị chọc tiết.
Vai của hắn bị Diệp Phàm bóp vỡ, hai cánh tay của hắn cả đời này không thể dùng sức được nữa.
Cũng có nghĩa là, đôi tay của hắn bị Diệp Phàm đánh cho tàn phế, sau này sinh hoạt sẽ không bị ảnh hưởng nhiều, nhưng lại không thể đánh nhau nữa, võ công khổ luyện coi như bị phá hủy toàn bộ.
Bịch bịch bịch...
Trong lúc phế bỏ đôi tay của một tên vệ sĩ, Diệp Phàm đồng thời giơ chân phải lên, đá vào má một tên vệ sĩ khác, sức lực vô cùng lớn, đá đến nỗi mặt của tên vệ sĩ kia biến dạng.
Tên vệ sĩ đó kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Diệp Phàm quá mạnh, như một con hổ xông vào bầy dê.
Mấy tên vệ sĩ này hoàn toàn không phải là đối thủ của anh, anh tùy tiện đánh ra một nắm đấm một cú đá, nếu tên vệ sĩ nào bị trúng sẽ lập tức mất đi sức lực chiến đấu.
Vỏn vẹn mười mấy giây, mấy tên vệ sĩ lúc trước vây đánh Tôn Sách Long đều bị Diệp Phàm đánh gục nằm trên đất.
Sau khi đánh gục mấy tên vệ sĩ, Diệp Phàm tiếp tục đi tới chỗ Tả Khâu Tuấn Viễn.
Tả Khâu Tuấn Viễn đã sớm biết mấy tên vệ sĩ này không phải là đối thủ của Diệp Phàm, cho nên, trong lúc Diệp Phàm ra tay với mấy tên vệ sĩ đó, hắn đã nhân cơ hội trốn thoát.
Nhưng hắn mới chạy đi chưa được bao xa, vừa đến cửa phòng thì Diệp Phàm đã đánh gục mấy tên vệ sĩ lúc trước vây đánh Tôn Sách Long, sau đó, Diệp Phàm sải bước đuổi theo Tả Khâu Tuấn Viễn đang muốn trốn thoát.
Bịch!
Diệp Phàm giơ tay phải ra, nắm lấy phía sau cổ áo của Tả Khâu Tuấn Viễn, kéo Tả Khâu Tuấn Viễn ném vào giữa căn phòng, đụng vào ghế sofa giữa phòng rồi lăn ra đất.
Tả Khâu Tuấn Viễn vô cùng nhếch nhác bò từ dưới đất lên, nhìn Diệp Phàm với ánh mắt đầy sự kiêng nể và sợ hãi, hắn ta run rẩy nói: "Mày, mày tưởng tao đùa với mày sao? Điều tao nói với mày là thật đấy."
"Tao thật sự là cháu đích tôn của gia tộc Tả Khâu, mày dám cả gan đánh tao, gia tộc Tả Khâu chắc chắn sẽ bắt mày chết."
"Hơn nữa, thế lực của gia tộc Tả Khâu tao ở khu vực Tương Nam, mày chắc chắn không thể tưởng tượng nổi, bác cả của tao đã tu hành đạt đến cấp thần tiên lục địa, nếu bác cả của tao muốn giết mày, mày có chạy đến chân trời góc bể, chỉ cần một ý niệm trong đầu bác cả tao cũng có thể làm cơ thể mày rụng rời."
Tả Khâu Tuấn Viễn không tin ở khu vực Tương Nam có người không sợ gia tộc Tả Khâu nhà hắn.
Cho dù là người của nhà họ Dương, gia tộc đứng đầu trong giới tu hành ở Tương Nam, mặc dù dám đắc tội với hắn, nhưng tuyệt đối sẽ không coi nhẹ hậu quả của việc không nể mặt gia tộc Tả Khâu bọn chúng mà làm loạn đến mức sống chết đến cùng.
Cho nên, Tả Khâu Tuấn Viễn cho rằng Diệp Phàm không chút kiểng nể nhằm vào hắn là bởi vì không tin hắn là người của gia tộc Tả Khâu.
"Mày có là cháu đích tôn của gia tộc Tả Khâu thì có làm sao? Đối với tao, gia tộc Tả Khâu chẳng là cái thá gì cả, cả giới tu hành ở khu vực Tương Nam, tao còn chẳng coi ra gì."
Diệp Phàm nói vô cùng kiêu ngạo, anh đi đến trước mặt Tả Khâu Tuấn Viễn, tay trái giơ ra nắm lấy cổ áo của Tả Khâu Tuấn Viễn, sau đó giơ tay phải lên giáng mấy cái tát vào mặt Tả Khâu Tuấn Viễn.
Bốp! Bốp! Bốp!
Diệp Phàm không hề nương tay một chút nào, mỗi một cái tát giáng xuống mặt Tả Khâu Tuấn Viễn đều vô cùng mạnh.
Lập tức làm mặt Tả Khâu Tuấn Viễn sưng vù lên.
Sau khi mặt sưng vù lên, hắn cũng không thể mắng Diệp Phàm được, bởi vì chỉ cần mở miệng, cả cơ mặt hắn đều sẽ chuyển động, sẽ phải chịu từng cơn đau thấu tim gan.
Đối với một người trước giờ chưa bị ai đánh như Tả Khâu Tuấn Viễn, cơn đau này thực sự hắn chịu không nổi.
Bịch!
Sau khi giáng cho Tả Khâu Tuấn Viễn vài cái tát, Diệp Pham liền vứt Tả Khâu Tuấn Viễn xuống đất, đồng thời xông lên đạp mạnh vào ngực Tả Khâu Tuấn Viễn một cú, lập tức làm ngực Tả Khâu Tuấn Viễn nứt ra.
"Khụ khụ..."
Tả Khâu Tuấn Viễn lập tức ho dữ dội, hơn nữa còn ho ra máu.
Những người xung quanh nhìn thấy cảnh này, ai cũng kinh ngạc không nói lên lời, tất cả đều sững sờ.
Mặc dù Tả Khâu Tuấn Viễn là cháu đích tôn của gia tộc Tả Khâu - một gia tộc tu hành, nhưng bởi vì hắn đặt nhiều sức lực vào việc kinh doanh ở thế tục nên ở khu vực Tương Nam có không ít người biết Tả Khâu Tuấn Viễn.
Chỉ cần là thương gia có chút địa vị trong giới tu hành ở khu vực Tương Nam, gần như đều biết tới gia thế của Tả Khâu Tuấn Viễn.
"Trời ơi, tôi không nhìn nhầm đó chứ, Tả Khâu Tuấn Viễn vậy mà lại bị người ta đánh thảm như vậy? Người đánh Tả Khâu Tuấn Viễn là ai vậy? Chẳng lẽ anh ta không biết thân phận của Tả Khâu Tuấn Viễn sao?"
"Vừa nãy, Tả Khâu Tuấn Viễn đã nói rõ thân phận, gia thế liên tiếp hai lần rồi, nhưng người đó không hề quan tâm, thậm chí còn huênh hoang nói trong mắt anh ta gia tộc Tả Khâu chẳng là cái thá gì, cả giới tu hành ở khu vực Tương Nam anh ta còn chẳng coi ra gì."
"Theo như lời anh nói thì lần này Tả Khâu Tuấn Viễn e là đã chọc phải tổ kiến lửa rồi, nhưng mà người đánh Tả Khâu Tuấn Viễn nhìn có vẻ lạ, không giống như người bản địa ở khu vực Tương Nam chúng ta."
"Không không không, tôi nhìn người đánh Tả Khâu Tuấn Viễn không hề lạ mặt, mà còn rất quen nữa, chờ chút, tôi nghĩ lại đã, ồ, tôi nhớ ra rồi, anh ta tên là Diệp Phàm, chính là nhân vật quan trọng trong vụ việc gây chấn động ở sơn trang Phù Vân được lan truyền thời gian gần đây đấy, Nghiêm Thế Đông chính là do anh ta giết chết."
...
Đám đông vây xung quanh bàn tán sôi nổi.
Thậm chí đã có người nhận ra Diệp Phàm, còn Tả Khâu Tuấn Viễn sau khi nghe thấy đám người xung quanh bàn tán, biết được thân phận của Diệp Phàm xong, khuôn mặt hắn trở nên trắng bệch như tuyết.
Chuyện ở sơn trang Phù Vân hắn ta nghe người khác nói rồi, vốn dĩ quan hệ giữa hắn và Nghiêm Thế Đông không tệ, theo kế hoạch là hôm đó hắn sẽ đến giúp Nghiêm Thế Đông một tay, nhưng sản nghiệp của hắn xảy ra chút sự cố, cho nên hắn mới không đến sơn trang Phù Vân.
Sau đó hắn mới biết, đêm đó những người giúp Nghiêm Thế Đông, ngoài Dương Tu ra thì đều chết hết!
Đối với chuyện này, trong lòng Tả Khâu Tuấn Viễn luôn cảm thấy rất may mắn.
Nhưng kết quả, lần này hắn lại chọc vào Diệp Phàm.
Điều này làm sao có thể không làm hắn sợ hãi, tuyệt vọng chứ?
Bất luận so về năng lực hay thân phận gia đình, Nghiêm Thế Đông đều mạnh hơn hắn rất nhiều, nhưng cũng bị Diệp Phàm giết chết.
Diệp Phàm muốn giết hắn chẳng phải chuyện vô cùng dễ dàng sao?