Ở Tinh Thành, bất kỳ thế lực nào cũng không dám xem thường nhà họ Tiêu.
Cho dù là hào kiệt trong giới tu hành như Nghiêm Thế Đông cũng không dám động vào nhà họ Tiêu.
Ban đầu Nghiêm Thế Đông là người chỉ đạo kế hoạch sát hại cả nhà họ Dương ở Tinh Thành trong một đêm, nhưng kết quả lại là nhà họ Tiêu lại cướp phần lớn lợi ích.
Lúc đó Nghiêm Thế Đông vô cùng nổi giận, vốn dĩ còn chuẩn bị diệt nhà họ Tiêu như nhà họ Dương, nhưng ông ta vừa chuẩn bị lên kế hoạch thì ngay lập tức nhận được sự cảnh cáo từ một số cao thủ trong giới tu hành.
Cho nên ông ta mới nuốt giận không đối đầu với nhà họ Tiêu nữa.
Lần trước Diệp Phàm đối đầu với nhà họ Tiêu, chủ yếu là sự việc xảy ra quá đột ngột, nhà họ Tiêu vẫn chưa chuẩn bị kỹ càng, đánh giá thấp thực lực của Diệp Phàm.
Làm cho nhà họ Tiêu bị thiệt hại vô cùng nghiêm trọng trong lần xung đột với Diệp Phàm, tiêu hao gần như toàn bộ cảnh vệ của nhà họ Tiêu bồi dưỡng mất nhiều công sức, nếu không phải chuyện lần đó chưa bị bại lộ thì nhà họ Tiêu đã sớm gặp phiền phức lớn rồi.
Cũng từ sau lần đó, mặc dù bên ngoài nhà họ Tiêu vẫn tỏ ra mạnh mẽ như trước, nhưng thực tế đã yếu thế hơn nhiều rồi, không còn huênh hoang như trước nữa.
Nhá nhem tối, một chiếc xe địa hình màu đen dừng trước cửa nhà họ Tiêu, cửa xe mở ra, Triệu Vũ và Diệp Phàm bước xuống, đi về phía cửa lớn nhà họ Tiêu, ở cửa lớn có hai tên nhân viên bảo vệ.
"Hai người là ai? Đến đây làm gì?"
Khi Triệu Vũ và Diệp Phàm đi tới cửa lớn của nhà họ Tiêu thì hai tên nhân viên bảo vệ lập tức tiến lên chặn hai người lại.
"Chúng tôi đến tìm Tiêu Vân Hùng." Triệu Vũ bình thản trả lời.
"Tìm Nhị lão gia?" Hai tên nhân viên bảo vệ ngây người một lát, nhìn nhau một cái, một trong hai tên nhân viên bảo vệ nhìn lướt qua Triệu Vũ và Diệp Phàm rồi hỏi: "Hai người có hẹn trước không?"
"Không có."
"Không có hẹn trước thì chúng tôi không thể cho hai người vào được, hai người mau đi đi."
"Tiêu Vân Hùng là cái thá gì? Chúng tôi gặp ông ta còn phải hẹn trước sao?" Thái độ của hai tên nhân viên bảo vệ vô cùng tồi tệ, lúc nói chuyện trong con mắt đầy sự khinh thường, vì vậy Triệu Vũ khá nổi nóng, trầm giọng nói.
"Ha ha!" Nghe thấy lời của Triệu Vũ, một trong hai tên nhân viên bảo vệ cười mỉa mai nói: "Vậy hai người là cái thá gì? Nhị lão gia nhà họ Tiêu là người mà các người muốn gặp là gặp được sao?"
"Mày muốn ăn đòn đúng không?" Ánh mắt Triệu Vũ lạnh lùng, muốn tiến lên động tay.
"Được rồi!" Diệp Phàm giơ tay ra ngăn Triệu Vũ lại, thản nhiên nói: "Cậu gọi điện thoại cho Tiêu Vân Hùng đi."
"Được thôi!"
Triệu Vũ trừng mắt một cái với hai tên nhân viên bảo vệ cao ngạo, sau đó lấy điện thoại ra bấm số điện thoại của Tiêu Vân Hùng.
Điện thoại được kết nối rất nhanh.
"Cậu Triệu!"
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Tiêu Vân Hùng.
Từ lúc nhà họ Tiêu và Diệp Phàm xảy ra xung đột, nhà họ Tiêu vẫn luôn dùng mọi thủ đoạn để điều tra Diệp Phàm, cuối cùng phát hiện, sức mạnh của Diệp Phàm vượt quá xa mức tưởng tượng của bọn họ.
Cho nên nhà họ Tiêu mới hoàn toàn đè nén nỗi oán hận với Diệp Phàm.
Hơn nữa Tiêu Vân Hùng vỗn cũng nghĩ kết thân với Diệp Phàm thì ông ta mới giữ vững được địa vị chủ gia tộc, bởi vậy nên ông ta luôn rất muốn kết thân với Diệp Phàm.
Còn Tiêu lão gia từ sau khi xảy ra vụ việc lần trước cũng không tiếp tục quản lý nữa, thậm chí mấy ngày trước còn rời khỏi Tinh Thành, đến bây giờ vẫn chưa về, nhà họ Tiêu bây giờ, dường như toàn bộ quyền hành đều do Tiêu Vân Hùng làm chủ.
Vì vậy nên Diệp Phàm và Triệu Vũ đến nhà họ Tiêu tìm Tiêu Vân Hùng mà không phải là Tiêu lão gia.
Triệu Vũ vừa rồi vì hai tên nhân viên bảo vệ ở cửa nhà họ Tiêu làm cho tâm trạng vô cùng không tốt, dĩ nhiên là sẽ trút giận lên người Tiêu Vân Hùng.
Nghe thấy giọng nói của Tiêu Vân Hùng, Triệu Vũ lớn tiếng mắng chửi: "Tiêu Vân Hùng, mẹ kiếp!"
"Tôi và anh Phàm muốn gặp ông mà phải hẹn trước sao?"
"Tôi cho ông ba phút, ông lập tức lăn ra cửa nhà họ Tiêu cho tôi, nếu không hôm nay ông đây sẽ san bằng nhà họ Tiêu các người."
Nói xong, Triệu Vũ lập tức tắt máy.
Tiêu Vân Hùng ở đầu bên kia điện thoại vẻ mặt hoang mang, hoàn toàn không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng ông ta không dám tốn quá nhiều thời gian nghĩ nhiều, vội vàng chạy ra ngoài cửa nhà họ Tiêu, đoạn đường bình thường phải đi mất năm phút mà Tiêu Vân Hùng chạy đến cửa nhà họ Tiêu chỉ dùng chưa đến hai phút.
Ở cửa nhà họ Tiêu, hai tên nhân viên bảo vệ thấy Triệu Vũ và Diệp Phàm gọi điện thoại nhưng không chút sợ hãi lo lắng nào, mà còn cười mỉa mai, ánh mắt nhìn về phía Diệp Phàm và Triệu Vũ càng thêm phần khinh bỉ.
Một tên nhân viên bảo vệ cười mỉa mai rồi nói: "Ôi trời, giả vờ cũng giống lắm, cái giọng mà mày vừa nói, cả Tương Nam này ngoài Tiêu lão gia thì chẳng có ai dám nói như vậy với Tiêu Nhị lão gia cả."
"Người dám nói như vậy đều bị ném xuống sông Tương làm mồi cho cá rồi!"
"Sau này hai người nhớ cho kỹ, diễn xuất không phải chỉ cần có kỹ năng là được đâu, mà cần phải có một kịch bản hay nữa."
Đối với sự chế giễu của hai tên nhân viên bảo vệ, Diệp Phàm không thèm để ý, từ đầu tới cuối vẻ mặt anh vẫn rất bình tĩnh lạnh lùng.
Trong mắt anh, hai tên nhân viên bảo vệ này chỉ là con kiến hôi.
Sao anh lại để ý cách nhìn của một con kiến hôi đối với mình chứ?
Còn về Triệu Vũ, tính cách nóng nảy, lại thêm việc Diệp Phàm và Nghiêm Thế Đông tuyên chiến trên mọi mặt, làm tâm trạng của cậu ta không được tốt, cho nên, nhìn thấy ánh mắt coi thường của hai tên nhân viên bảo vệ, cậu ta hận không thể lập tức xông đến đánh cho hai tên nhân viên bảo vệ một trận, cho bọn chúng mở mang đầu óc.
Nhưng Diệp Phàm vừa rồi đã ngăn cản cậu ta lại.
Không có sự đồng ý của Diệp Phàm, cậu ta có tức giận đến mấy cũng sẽ không ra tay với hai tên nhân viên bảo vệ kia.
Nhưng mấy lời chế giễu của hai tên nhân viên bảo vệ lại đúng lúc lọt vào tai Tiêu Vân Hùng trong lúc vội vàng chạy tới, Tiêu Vân Hùng vốn vẫn đang nghĩ tại sao thái độ của Diệp Phàm đối với ông ta lại tệ đến như vậy.
Bây giờ dĩ nhiên là đã hiểu!
Vẻ mặt của ông ta lập tức trầm xuống trở nên vô cùng khó coi.
Đồng thời nội tâm cũng có chút sợ hãi, ông ta đã biết thủ đoạn của Diệp Phàm, trong thời gian ngắn đã tiêu diệt hết cảnh vệ mà nhà họ Tiêu bồi dưỡng trong nhiều năm.
Nếu hai tên nhân viên bảo vệ này chọc giận Diệp Phàm, trong cơn nóng giận thế nào cũng liên lụy đến ông ta.
Đến lúc đó, ông ta thảm rồi!
Nghĩ đến đó, Tiêu Vân Hùng vội vàng sải bước dài hơn, không nói hai lời liền dùng hai chân đạp vào mông hai tên nhân viên bảo vệ từ đằng sau, hai tên nhân viên bảo vệ không hề đề phòng, bị Tiêu Vân Hùng đạp cho một cái liền nằm trên mặt đất như con chó ăn phân.
"Mẹ kiếp, con chó nào dám đánh úp bọn tao? Chán sống rồi sao?"
Hai tên nhân viên bảo vệ vô cùng nhếch nhác bò đứng dậy, theo bản năng rướn cổ chửi to, nhưng bọn chúng vừa chửi xong thì quay lại nhìn thấy Tiêu Vân Hùng vẻ mặt âm trầm nhìn chằm chằm bọn chúng.