Kỳ Anh suýt chút nữa thì trượt chân ngay khi nghe tiếng Linh Đan. Cũng may là anh kịp nhanh tay chụp lấy cành cây mới thoát được một phen chổng vó. Ngay lúc ấy Linh Đan cũng đã chạy đến dưới gốc cây, trông thấy cậu bạn còn bình yên, cô phì phì tức giận:
- Cậu thật là... Muốn ăn mận thì nói với tớ một tiếng là được mà. Cậu có biết là tay cậu chưa ổn không? Vậy mà còn mạo hiểm leo trèo. Cậu mà làm sao nữa là khỏi đi thi luôn đó. Còn chưa chịu xuống luôn hả?
Chàng trai còn đang lúng túng chưa biết giải thích thế nào thì cô đã vô tình cấp lý do cho anh rồi. Anh cười khổ lật đật trèo xuống:
- Xin lỗi... Tớ thấy cây sai quả quá, tớ chỉ định... hoạt động gân cốt một chút thôi.
- Đợi tới ngày ra viện đi rồi cậu muốn hoạt động thế nào thì hoạt động. Xem kìa, vớ chân cậu bị cành cây đâm xước nát luôn. Chân cậu có bị thương không?
- Không. Tớ không sao.
- Thôi, tin gì được cậu. Mau lên phòng bệnh kiểm tra đàng hoàng. Mấy chị điều dưỡng mà lại thấy cậu mất tích lần nữa chắc họ hoảng lắm đó.
Nói xong, cô vô tư nắm tay cậu bạn kéo đi. Chàng trai sau thoáng ngẩn người thì cũng ngoan ngoãn bước theo sau, không những không có ý định phản kháng mà còn khẽ cong mấy ngón tay nắm lại tay cô.
Cô không hề biết rằng những vết trầy xước đó là do chặng đường băng rừng đến đây của anh, và tốt nhất là cô cứ vĩnh viễn không biết gì như thế. Bởi vì... anh luyến tiếc cô.
Giá như khoảng thời gian bình lặng này có thể kéo dài mãi để anh an nhiên mà sống một cuộc sống đúng nghĩa như con người. Dù cho có phải đối mặt với quy luật sinh lão bệnh tử, với guồng quay cơm áo gạo tiền, anh vẫn vui lòng đón nhận.
Miễn là có thể ở bên cô ấy...
- ---------
Hắn mơ màng mở mắt.
Bầu trời thật đẹp, xanh trong và rộng lớn vô cùng. Đâu đó rải rác vài gợn mây trắng nhạt trải từng lớp như vẩy cá, khiến cho người ta nảy sinh cảm giác bầu trời có thật nhiều tầng.
Hắn đang ngồi dựa lưng vào một gốc cây lớn với những tán lá dày đặc um tùm. Bên dưới là thảm cỏ xanh rì thật tươi tốt. Nơi hắn đang ngồi giống như là một ngọn đồi nhỏ. Xung quanh vẫn là cây và cỏ, cơ mà nếu phóng tầm mắt ra xa hơn thì có thể thấy thấp thoáng nơi đó bóng dáng một ngôi làng nhỏ. Trông lớp hàng rào đóng bằng cọc sơ sài, những vách nhà tre nứa, đất, lá cây lụp xụp, những ụ rơm rạ rải rác, dường như ngôi làng này còn gặp khá nhiều khó khăn.
Hắn không quan tâm ngôi làng lắm, nhưng vừa rồi có một cô bé chạy ra khỏi cổng làng đang chạy thẳng về phía hắn. Chắc tầm năm, sáu tuổi nhỉ? Trông nó nhỏ thó và lem luốc, quần áo sờn cũ rách lỗ chỗ nhiều nơi, vá nhiều như vậy mà cũng không thể vá hết nổi, vậy mà con bé vẫn tươi cười vui vẻ vô cùng.
- Anh xinh đẹp ơi! Em mang cái này cho anh nè!
Con bé chạy đến chỗ hắn thật, tay còn mang theo một túi giấy mỏng. Nó nhanh nhẹn mở ra, bên trong là một chiếc bánh khoai mì nướng lớn hơn lòng bàn tay hắn một chút. Con bé tíu tít:
- Ban nãy em giúp dì Liên nhổ cỏ, dì ấy liền cho em vài xu với cái bánh này nữa. Bánh dì Liên làm ngon lắm, còn đang nóng nữa, anh ăn với em đi.
Nói đoạn, con bé bẻ đôi chiếc bánh khoai mì trên tay chìa ra một phần trước mặt hắn. Hắn nhàn nhạt liếc nhìn một cái, không có ý định cầm lấy:
- Ta không cần phải ăn uống.
Nói xong, hắn chợt giật mình.
Hắn vừa nói gì vậy? Vừa rồi là hắn nói sao? Sao hắn lại nói câu lạ lùng đó nhỉ?
- Nhưng mà... Ngon lắm đó. Anh thử một miếng đi, để nguội sẽ không còn ngon nữa đâu.
Con bé cô gắng thuyết phục, đến khi thấy hắn còn chưa phản ứng thì nhanh nhẹn nắm lấy tay hắn nhét nửa cái bánh vào:
- Tin em đi. Em không có gạt anh đâu. Thử một miếng thôi, chắc chắn anh sẽ bị ghiền đó.
Mặc cho hắn lạnh nhạt thế nào, cô bé vẫn toét miệng cười đưa bánh cho bằng được. Hắn cũng không từ chối nữa, có chút tò mò nhìn chiếc bánh ấm nóng đang tỏa ra hương thơm hấp dẫn quẩn quanh chóp mũi.
Đưa lên miệng cắn một cái. Vị thơm thơm béo béo đặc trưng của bánh khoai mì nướng lập tức tỏa lan trong khoang miệng. Lớp vỏ ngoài giòn giòn, bên trong thơm mềm, có chút ngọt, rất vừa miệng.
Đây là thức ăn của con người sao? Lại còn là thức ăn của tầng lớp nghèo khổ, thế nhưng... hương vị lại có thể mê hoặc đến vậy, khiến cho hắn chỉ muốn ăn thêm nữa thôi.
Cảm giác này giống như là lâu lắm rồi, à không... giống như chưa bao giờ được ăn vậy?
- Rất ngon đúng không? Thấy chưa, em đâu có gạt anh đâu. Nhìn biểu cảm của anh là biết anh thích rồi. Hôm nay chắc là lần đầu tiên em thấy anh thay đổi nét mặt đó.
Hắn ngẩn người, có chút ngượng ngùng, nhưng hắn không nói gì, chỉ lẳng lặng thưởng thức món đặc sản dân dã.
Con bé ngồi xuống cạnh hắn, vô tư tựa lưng vào người hắn mà ăn nửa chiếc bánh còn lại, trông ra có vẻ đang vui lắm.
Vì sao một bé gái cơ cực từ nhỏ, phải làm lụng vất vả từng ngày mà vẫn luôn trong tình trạng bữa đói bữa no lại có thể mỉm cười lạc quan như vậy nhỉ?
Năng lượng trong người con bé phải nhiều đến mức nào chứ?
- Cái gì làng em không có chứ khoai mì tự trồng nhiều lắm. Hôm sau em dẫy vài củ lên rồi qua giúp dì ấy vài việc vặt là dì làm cho em liền hà. Khi nào anh rảnh anh cứ đến chỗ này đi, chiều nào em cũng lên đây tìm anh được không?
Lúc này hắn vừa ăn hết miếng bánh trong tay, chậm rãi trả lời:
- Ta không ở cố định một chỗ. Xong việc rồi ta sẽ rời đi.
Con bé nghe xong lời hắn, gương mặt nhỏ nhắn đang vui vẻ chợt tắt hẳn nụ cười, thay vào đó là nét sững sờ:
- Anh... Anh định... bỏ bé Miêu luôn sao?
Hắn hơi ngẩn người. Hắn có bao giờ nuôi con bé này đâu, sao lại gọi là "bỏ" nhỉ? Nhưng hắn không có cơ hội hỏi lại vì nước mắt nước mũi của con bé đã trào ra:
- Bà của em đã đi rồi, bây giờ đến anh cũng bỏ em, không lẽ... anh ghét em sao? Sao ai cũng bỏ em mà đi vậy? Anh... Anh đừng đi luôn có được không? Em biết anh rất bận, không nhất thiết ngày nào cũng phải ghé, nhưng thi thoảng lúc rảnh rỗi anh lại ghé có được không? Em... Em rất sợ một mình.
- Ta không có lúc nào rảnh.
- Một chút thôi cũng được mà. Em còn muốn... Hức... Muốn hỏi chuyện của bà, anh đi luôn thì em biết hỏi ai? Anh dẫn bà của em đi thì anh phải có trách nhiệm với em chứ?
- ...
Lần đầu tiên hắn cảm thấy cạn lời. Vốn dĩ ngôn ngữ của hắn đã ít rồi, bây giờ càng không có cách nào trả lời con bé lanh lợi từ nhỏ này.
Con bé vẫn tiếp tục khóc, từ rấm rứt bây giờ đã chuyển sang oa oa lên:
- Em nhớ bà lắm. Bà rất thương em, cho dù em chẳng có máu mủ ruột rà gì với bà. Em chỉ là một đứa mồ côi, không biết ba mẹ là ai. Là bà mang em về, tự tay nuôi lớn, chưa bao giờ để em phải đói bữa nào hết. Em thương bà lắm... Oa...
Truyện đề cử: Linh Vũ Thiên Hạ
Nhìn những dòng nước mắt ào ào trào ra trên gương mặt nhem nhuốc ấy, tự nhiên hắn lại cảm thấy có chút xót xa, muốn lau nước mắt cho con bé, thế nhưng hắn vừa đưa tay đến thì cảnh vật đột ngột bị đảo lộn...
Định thần nhìn kỹ lại, hiện tại hắn đang đứng trên con đường mòn xa lạ, không rõ là nơi nào. Phía sau hắn, con bé nhỏ nhắn tên Miêu ấy đang lầm lũi bước theo. Hắn buột miệng hỏi:
- Tại sao lại đi theo ta?
Con bé dừng chân lại, từ từ ngẩng đầu lên.
Hắn sững sờ, phút chốc cảm thấy hô hấp đình trệ.
Dưới mái tóc lưa thưa khô cứng đã hơi bết lại, máu tươi đỏ lòm ồ ồ tuôn ra, nhuộm đỏ cả gương mặt nhỏ nhắn, tí tách rơi xuống tạo thành những hoa máu trên mặt đất.
- Anh nói gì vậy? Tất nhiên là em phải theo anh, bởi vì...
Đôi mắt vô hồn đột ngột mở trừng, xoáy thẳng vào tâm can hắn:
- Em chết rồi!