A, thật ngọt.
Cũng thật vui...
Thì ra, cảm giác được người khác quan tâm lại dễ chịu đến vậy.
Anh không còn biết cô ấy đang nói gì nữa, chỉ ngây ngốc ngắm nhìn gương mặt đầy sức sống đó.
Làm sao cô ấy có thể luôn tràn đầy năng lượng tích cực như vậy nhỉ? Năng lượng ấy còn truyền cả sang anh luôn đây.
Lần đầu tiên, anh có suy nghĩ không muốn rời khỏi khu vực này. Mặc dù rất nguy hiểm, nhưng mà, hình như... anh tham luyến sự chăm sóc của cô ấy mất rồi... Anh không muốn trốn chạy nữa. Thời gian qua, anh đã chạy đến mệt, đến chán nản.
Anh muốn được nghỉ ngơi, nghỉ ngơi đúng nghĩa ở nơi mà mình cho là bình yên, bên cạnh người mình có thể tin tưởng, để rồi mỗi sáng khi mở mắt, nhìn thấy bình minh ló dạng, anh có thể yên tâm mỉm cười vì mình sắp chào đón thêm một ngày tươi đẹp.
Đôi khi, sự thanh thản trong tâm hồn còn quan trọng hơn cả sự sống.
Nếu có thể sống một cuộc sống mình mong muốn, mình mơ ước, vậy thì còn gì để luyến tiếc nữa đâu?
"Thôi thì, từ bây giờ... thả lỏng một chút vậy..."
Linh Đan vẫn đang thao thao bất tuyệt, đến lúc vô tình quay lại thì thấy người nào đó đã nhắm mắt ngủ mất từ bao giờ rồi. Trên trán cô xuất hiện vài đường hắc tuyến:
"Chẳng lẽ giọng mình nghe buồn ngủ lắm à?"
Nghĩ gì thì nghĩ, người cũng đã ngủ rồi. Cũng tốt, để hắn nghỉ ngơi một chút vậy.
Linh Đan nhẹ nhàng chỉnh lại chăn cho chàng trai, đóng cửa sổ lại, điều chỉnh nhiệt độ máy điều hòa cho phù hợp rồi mới chậm rãi ra về.
Cũng chính vì thế mà cô không biết rằng, dưới chiếc gối êm ái mà chàng trai đang say giấc kia, có một chiếc muỗng nhỏ mà nếu cô nhìn thấy sẽ lập tức nhận ra đó là thứ ban nãy cô lục tìm mãi không thấy.
- ---------
Lúc Kỳ Anh tỉnh dậy thì cũng đã gần trưa. Anh nhìn sang bên cạnh, người đó về rồi, tự nhiên lại có cảm giác hơi hụt hẫng.
"Cạch".
Cửa phòng mở ra, chàng trai hướng ánh mắt chờ mong đến, nhưng người bước vào là một trong hai điều dưỡng viên lúc sáng.
- A, em dậy rồi à. Chị mang đồ ăn trưa đến cho em. Hôm nay có cá, bông cải xanh và cà rốt. Có món nào em không ăn được thì chị đổi.
- Vậy được rồi ạ. Không cần đổi gì đâu.
Kỳ Anh đáp, chống tay ngồi dậy. Chị điều dưỡng viên hốt hoảng vội vàng can ngăn:
- Em đừng cử động tay nhiều. Để chị giúp...
- Em ổn mà.
- Em đừng có cậy mạnh. Cẩn thận một chút thì mới nhanh chóng hồi phục.
Cô thành thạo kê cao gối nằm rồi đỡ bệnh nhân ngồi dựa vào sao cho thoải mái nhất, lòng thầm cảm thán không biết nhà nào lại nuôi ra đứa con khéo thế. Nhóc này bảo đảm hút gái lắm nè.
Xong đâu đó, cô lại kê chiếc bàn ăn nhỏ ngang người Kỳ Anh, đặt khay cơm và một ly sữa tươi lên, còn có cả mấy viên thuốc nữa.
- Tay em đang không tiện, có cần...
- Không sao đâu, em dùng tay trái được.
- À, vậy ăn xong em nhớ uống thuốc nhé. Buổi tối chị sẽ ghé thay băng.
Kỳ Anh ngước lên:
- Chị, chị để băng ở đây đi. Em có thể tự thay mà.
- Ui, cái này không được đâu. Tay em bị thương. Chị mà để em tự làm là chị "bay màu" liền đó.
- Em muốn tự làm. Tay phải của em có thể cử động nhẹ, em sẽ cẩn thận hết mức.
Điều dưỡng cười khổ:
- Thật sự không được. Đây là công việc của chị...
- Chị cũng bỏ bê em cả tối hôm qua mà.
- ...
Cứng miệng rồi. Thằng nhóc trông qua tưởng hiền lành, ai ngờ còn biết nói lẫy, không, cô nghe ra mùi uy hiếp nữa cơ.
- Nếu như gặp khó khăn, em sẽ gọi chị. Em không nói cho ai biết đâu. Có gì chị cứ nói là em muốn như vậy thôi.
Nhìn thái độ kiên quyết của chàng trai, cuối cùng điều dưỡng viên đành phải thỏa hiệp:
- Thôi được rồi, theo ý em. Nhưng em nói rồi đó, nếu không làm được thì gọi chị đến. Bây giờ em ăn trưa rồi uống thuốc nhé! À, em còn yêu cầu gì nữa không?
- Em có thói quen nghỉ ngơi từ rất sớm, nên là bữa tối và thuốc chị mang cho em lúc tầm năm giờ chiều nhé. Đến sáng hôm sau đến dọn cho em.
Yêu cầu này dễ dàng chấp thuận hơn yêu cầu ban nãy nhiều, cô gật đầu:
- Được. Ca trực buổi tối là của chị kia, chị sẽ chuyển lời.
- Cảm ơn chị.
Lúc này điều dưỡng viên mới kéo xe ra, không quên đóng cửa phòng lại. Kỳ Anh vừa ăn vừa ngẫm nghĩ xem còn gì sai sót không.
"Có lẽ đã tạm ổn rồi."
Việc anh cần làm là ngắt tất cả liên hệ trước giờ cấm. Và để an toàn hơn thì, tốt nhất là giấu luôn việc...
Chàng trai liếc nhìn cánh tay đang nẹp của mình.
Việc những thương tích trên người đã hoàn toàn lành lặn.
Bằng một cách nào đó mà chính anh cũng không rõ, nhưng chỉ cần anh còn sống đến giờ cấm, thì đến hôm sau khi tỉnh dậy, tất cả tổn hại và trạng thái xấu trên người anh sẽ biến mất.
Kể cả... sự lão hóa.
- ---------
Một tuần mới lại bắt đầu. Vẫn là không khí tươi vui nô nức như mọi khi, thế nhưng hôm nay Linh Đan lại cảm thấy trống vắng thế nào ấy. Cô không biết mình bị làm sao nữa.
Dường như, cô đã bắt đầu quen với việc có một người kiên nhẫn đứng đợi để cùng với cô lên lớp.
Hôm nay, cô phải nộp đơn xin nghỉ học cùng với giấy bệnh viện của cậu ấy cho cô chủ nhiệm, đơn này không có chữ ký người thân, không biết có được không đây...
Chiều hôm qua, cô có ghé qua cậu ấy một lúc, nhắc đến chuyện nghỉ học, cô mới lo lắng hỏi:
- Cậu bị thương như vậy, có báo cho ba mẹ biết chưa?
Kỳ Anh uống nốt liều thuốc mới ngước lên:
- Tớ không có ba mẹ. Người thân cũng không. Tớ sống một mình thôi. Từ lúc mới nhận thức đã như vậy rồi.
Giây phút nói ra câu nói đó, giọng điệu cậu ấy thản nhiên vô cùng, giống như đang trả lời câu "bữa nay ăn gì" vậy. Cô lúng túng:
- X... xin lỗi, tớ không biết chuyện đó, nên lỡ nhắc đến chuyện buồn của cậu.
Kỳ Anh chớp mắt ngạc nhiên:
- Tớ có buồn gì đâu. Trước giờ vẫn vậy mà.
Linh Đan ngẩn người. Cảm xúc xót xa chợt kéo đến. Người này... cũng giống cô, à không, cô còn có chị Linh Đơn, có bà, có gia tộc của mình, còn cậu ta dường như cô độc hơn cô nhiều.
Bạn bè không có, đến gia đình cũng không có...
Bất hạnh là gì? Là khi bản thân ở trong bất hạnh, đã quá quen với bất hạnh và không hề cảm nhận được nỗi bất hạnh đó nữa.
Trường hợp của Kỳ Anh còn hơn cả thế. Anh vốn chưa từng biết bản thân bất hạnh...
Bởi vì anh vốn chưa từng có được.
Do đó, anh không hề biết đến sự đau khổ của sự mất mát.
Như vậy, có thể xem điều này là một sự may mắn không?
Không thể!
Con người mà đến một người bạn, một người thân bên cạnh còn không có thì làm sao có thể xem là may mắn cơ chứ? Nếu cứ mãi thu mình một góc, dần dần cảm xúc chai sạn, buồn vui ngày càng trở nên nhạt nhòa, dù không cảm thấy bất hạnh nhưng cũng mất đi sự vui vẻ, sự tồn tại mờ nhạt như chiếc bóng, như vậy còn có thể gọi là đang sống nữa sao?
Không! Cậu ấy không đáng bị như vậy. Cậu ấy là người tốt, có một trái tim đơn thuần và ấm áp. Cô muốn giúp cậu ấy nhiều hơn, làm cho cậu cậu ấy nhận ra những giá trị đặc biệt của bản thân, không phải vì cô muốn trả ơn, mà là do cậu ấy xứng đáng nhận được nhiều điều tốt đẹp trong cuộc sống.
Linh Đan cứ mãi chìm đắm trong suy nghĩ của mình mà không biết bản thân cũng vừa trở thành đề tài bàn tán của nhóm học sinh mà cô vừa đi ngang.
- Cảnh Duy, cô gái đó hình như cùng lớp với cậu phải không? Tớ nghe nói là cuối tuần trước, gần trường mình có xảy ra chút tai nạn gì đó, nhiều người đã trông thấy cô ấy mở vòng tròn ma pháp. Vậy ra cô ấy cũng là một thợ săn đó, cậu biết cô ấy không?
Người hỏi là Hoàng Vinh, nam sinh có mái tóc hoe vàng hay đi cùng nhóm với Vương Cảnh Duy, chàng trai con nhà người ta, con ông cháu cha ở lớp 10A5, cùng lớp với Linh Đan. Cảnh Duy tựa lưng vào lan can, mắt còn chẳng thèm liếc nhìn người mà Hoàng Vinh vừa chỉ một cái:
- Họ Linh? Nghe lạ hoắc. Chắc là một gia tộc nhỏ nào đó thôi, thực lực có thể tới đâu chứ? Không cần quan tâm đâu.