Nam ngồi trước nhàn nhã đạp xe, chiếc áo hoodie đen càng trở nên nổi bật dưới sắc vàng của nắng. Nữ ngồi một bên ở yên sau vô tư thưởng thức ly sữa tươi trân châu đường đen vừa mua trước cổng trường, chiếc nơ xanh trên tóc lắc lư theo từng vòng xoay bánh xe.
Phải rồi, hai học sinh này cũng không phải ai xa lạ mà chính là Kỳ Anh và Linh Đan. Họ đang chậm rãi di chuyển đến tiệm mua bán tiền cổ ở ngã tư gần ga tàu hỏa theo lời của Linh Đan.
Ban đầu, cô nhìn thấy style thường ngày của Kỳ Anh thì cũng phân vân lắm.
Tóc tai với mũ áo che hết hai con mắt thế kia thì có thấy đường chạy được không cơ chứ?
Ơn trời, hắn vẫn chạy được, tay lái khá vững. Cô có thể nhàn hạ ngồi uống đồ uống yêu thích của mình mà không bị xóc nảy gì.
- Cậu cứ chạy thẳng một đường này, khi nào đến nơi tớ sẽ báo.
Kỳ Anh "ừ" một tiếng. Đã lâu lắm rồi anh mới có lại cảm giác này.
Thật bình yên và hạnh phúc khi có người đồng hành cùng.
- Đến rồi, bảng hiệu ngay phía trước kìa.
Linh Đan đập đập tay vào lưng cậu bạn. Kỳ Anh nhanh chóng dừng xe ngay trước cửa tiệm mà cô chỉ.
Giữa một dãy nhà xây theo kiểu hiện đại thì cửa tiệm mang hơi hướng cổ xưa này trông có vẻ nổi bật hơn cả. Bên trong có một người đàn ông tầm ngoài bốn mươi đang ngồi đọc báo trên chiếc ghế xếp. Thấy có người đến, ông chỉnh chỉnh mắt kính lại nhìn cho rõ rồi mới đứng dậy đón khách.
- Chào chú, tụi cháu muốn nhờ chú xác nhận thật giả mấy tờ tiền cổ. Nếu là thật thì tụi cháu muốn bán luôn ạ.
- Ờ, được rồi, hai đứa vô ngồi trước đi.
Nói đoạn, ông chỉ tay vào bộ ghế gỗ được chạm khắc hoa văn tinh mĩ ở trong góc. Linh Đan liền gật đầu rồi kéo cậu bạn theo cùng.
Bước qua cánh cửa tiệm cũng giống như bước qua một thế giới khác vậy. Linh Đan không nén được mà trầm trồ. Không biết bên trong ra sao chứ phòng ngoài này thôi đã có hai bộ bàn ghế, bốn cái tủ, kệ treo cũng ba, bốn cái. Tất cả đều làm bằng gỗ, phủ sơn bóng loáng, có hoa văn chạm khắc tỉ mỉ. Phía trên đầu tủ và những ô kệ treo tường được trang trí bằng những chiếc bình cổ, bát đĩa, tranh cổ... Và quan trọng nhất là những khung ép trưng bày tiền cổ được treo kín tường. Quả thực, thiết kế của tiệm khiến người ta có cảm giác giống như vừa lạc vào thế giới xưa vậy, độc đáo vô cùng.
Sau khi vào chỗ ngồi, Kỳ Anh tự giác mang hết gia sản của mình ra, đưa cho Linh Đan.
"Tên này còn làm màu nữa, không tự đưa cho người ta luôn đi."
Nghĩ vậy thôi chứ cô vẫn đưa tay nhận đồ. Cô cho rằng cậu bạn này ngại giao tiếp với người lạ.
Về phía chủ tiệm, ban đầu ông chỉ nghĩ cô nữ sinh này đến để chứng thực vài tờ tiền cổ thôi, nhưng khi thấy cô đưa hẳn một cọc thì ông không ngăn được sửng sốt. Đôi mắt hơi sụp mí của ông nghi ngờ lén quan sát cô bé này xem có phải là cô đang có ý định chơi khăm gì ông không, nhưng trông thấy ánh mắt đầy nghiêm túc đó thì ông lại lắc đầu:
"Có thể cô bé ấy bị người ta gạt thôi!"
Nghĩ thì nghĩ vậy chứ ông vẫn cẩn thận cầm xấp tiền ra bàn riêng để kiểm chứng, không quên mang trà bánh ra mời khách trong thời gian chờ đợi.
Linh Đan cũng không khách sáo, cầm một chiếc bánh đậu xanh lên thưởng thức, còn tiện tay đưa cho Kỳ Anh một cái. Cơ mà khi cô quay sang thì kẻ nào đó đã rời chỗ từ lúc nào rồi. Hiện tại hắn đang đứng quan sát mấy bức ảnh được lồng khung treo trên vách tường gần đó, cô nhẹ giọng gọi:
- Kỳ Anh, đừng đi loạn.
Ở đây trưng bày nhiều đồ dễ vỡ, lỡ bất cẩn làm rớt là lại rắc rối, tuy nhiên, chàng trai dường như không nghe thấy lời cô gọi, chỉ lặng lẽ đứng đó, mắt chăm chăm nhìn bức ảnh nhưng tâm trí anh đã lạc vào thế giới kí ức mơ hồ nào đó.
Ảnh treo này là dạng ảnh đen trắng ngày xưa, chụp cảnh đám cưới của một đôi trai gái. Chú rể lịch lãm, cô dâu xinh đẹp cầm tay nhau cắt bánh cưới, gương mặt hạnh phúc mỹ mãn.
- Rốt cuộc cậu ta cũng lấy được vợ.
Hắn lẩm bẩm.
Nhớ ngày ấy, khi anh còn làm ở quán cơm đối diện nơi này, cậu ta thường qua ăn rồi phàn nàn tán cô nào cũng thất bại, ấy thế mà cuối cùng cũng có thể thành gia lập nghiệp rồi.
Linh Đan nghe thấy cậu bạn vừa xem ảnh vừa thì thầm câu gì không rõ, cũng tò mò đứng dậy tiến lại gần:
- Cậu đang coi gì đó?
Chủ tiệm ngồi gần đó cũng chú ý đến bên này, liền cười cười lên tiếng:
- Đó là ảnh chụp đám cưới của ông bà cố chú đó. Có phải trông rất đẹp đôi không?
- Vâng ạ, ông bà trông rất hạnh phúc.
Linh Đan gật gù.
Chủ tiệm cảm thán xong lại tiếp tục với công việc của mình. Ông thành thạo lật từng tờ ra, soi dưới ánh sáng, sờ từng nét chìm nổi, quan sát kĩ những chi tiết... Và rồi, ông thật sự sửng sốt.
Không thể tin được, toàn bộ đều là tiền thật.
Ông đã thử lại mấy lần, xem xét kĩ càng từng điểm nhỏ, không thể sai được.
Đây đều là tiền giấy, không phải tiền xu, khó bảo quản hơn nhiều, vậy mà có những tờ cách đây vài trăm năm rồi mà ngoài mấy vết gấp ra thì trông cũng vẫn còn như mới.
- Cô bé, cháu tìm đâu ra nhiều tiền cổ như vậy thế? Còn nữa, cháu làm thế nào để bảo quản chúng vậy?
- Cháu không biết. Cháu đổi giùm bạn cháu thôi.
Linh Đan lắc lắc đầu, quay sang nhìn Kỳ Anh. Chàng trai cũng lắc đầu luôn. Đồ của anh lúc nào cũng thế, sẽ không bị tác động bởi thời gian.
- Mà có vẻ cậu ấy cũng không rõ.
Ông chủ có vẻ tiếc nuối chép miệng một cái, sau đó bắt đầu thương lượng về giá cả từng loại. Ông tỉ mỉ giải thích kĩ:
- Không phải cứ tiền cổ xuất hiện càng sớm thì càng có giá cao, còn phải xem thời gian lưu hành của nó nữa. Ví dụ tiền xuất hiện sớm nhưng thời gian lưu hành dài vài chục năm thì sẽ không giá trị bằng những đợt tiền ra sau nhưng chỉ vài tháng đã bị thu hồi...
Linh Đan nghe cái hiểu cái không gật gật đầu. Cô không rành lắm về khía cạnh này, không rõ mức giá ông chủ đưa ra có hợp lý không, có bị ăn chênh quá nhiều hay không, vậy nên cô quay sang hỏi ý kiến chính chủ. Kỳ Anh cũng không có ý định kì kèo gì, trả lời:
- Ông ấy định giá bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, tớ không quan trọng tiền bạc lắm đâu.
Xem người giàu nói chuyện nè. Tiền bạc không khác gì phù du luôn.
- Ừ, mà sao cậu không nói thẳng với chú ấy đi, còn nhắc với tớ làm gì? Tiền của cậu mà.
Kỳ Anh dường như có chút khó xử, cuối cùng chỉ gãi đầu nhẹ giọng:
- Cậu giúp tớ đi.
- ...
Vâng, Linh Đan luôn dễ dàng thỏa hiệp với những yêu cầu của bạn bè. À không phải, bạn bè khác của cô không ai dính người như tên này cả. Có vẻ như cô đã dành quá nhiều sự nhẫn nại và ngoại lệ cho người bạn một tuần này thì phải? Nhưng quan trọng là cô không bài xích hắn, vậy nên cô cứ thế xuôi theo cảm xúc của mình mà thôi.
Linh Đơn và Kỳ Anh vừa quay đi, bên trong cửa tiệm, một phụ nữ cũng tầm bốn mươi bước ra dọn những tách trà của khách vào. Bà là vợ của ông chủ. Hiện ông còn đang ngồi trầm ngâm, tay chống cằm, hình như đang ngẫm lại điều gì đó:
- Bà này, bà có thấy khách mới vào vừa rồi không?
Người phụ nữ nhanh chóng trả lời:
- Mắt tôi đâu đã mờ. Tất nhiên là thấy chứ.
- Vậy, bà nhớ xem, vừa rồi là một người, hay là hai người?
- Hai người, chình ình như thế còn không thấy được sao?
Chân mày ông chủ càng nhíu chặt hơn:
- Vậy, bà nói thử, người thứ nhất là cô bé có cột cái nơ xanh trên đầu, còn người kia trông thế nào?
Lúc này đến lượt bà ngớ ngẩn rồi. Nãy giờ bà nằm ở trong nhưng vẫn trông ra đây, đúng thật là ngoài cô gái kia còn có người khác đi cùng, nhưng đánh chết bà cũng không nhớ được người kia là nam hay nữ, hình dáng ra sao.
Vị chủ tiệm cũng trong tình trạng như vậy. Dường như chỉ đến lúc cô bé kia quay sang hỏi ý kiến người đi cùng, ông mới bất chợt phát hiện còn một người khách nữa. Quả thật là kì lạ.
Có lẽ vợ chồng ông đã già mất rồi mới có thể lẩn thẩn đến thế.