- Em về rồi à? Hôm nay đi học có vui không?
Linh Đan nhanh nhẹn tháo đôi giày thể thao đặt lên kệ:
- Chào chị. Hôm nay cũng bình thường thôi chị. Mấy bài kiểm tra em làm cũng ổn. Qua được bài nào nhẹ bài đó.
- Ừm, vậy là tốt rồi.
Linh Đơn lại chăm chú vào công việc thường ngày. Xung quanh là những khay tinh thạch trong suốt xinh đẹp. Linh Đan bước lại ngồi cạnh chị mình mà than thở:
- Tối nay em có thể ra ngoài rồi. Ài, mấy hôm rồi ru rú trong nhà với núi bài vở, nhồi nhét đống chữ nghĩa vào đầu, đầu em cũng muốn hỏng. Chân tay ít hoạt động bây giờ ngứa ngáy ghê luôn.
- Vậy tối nay đi với chị ra ngoài thư giãn một chút. Số lượng tinh thể nhiều quá, mà nguyên liệu hòa trộn tạo ra bột lưu ly gần hết rồi. Chị muốn tìm thêm một ít.
Linh Đơn vừa dứt lời, cơ mặt Linh Đan cũng hơi cứng lại rồi:
- Chị, chị lại thiếu... thứ màu xanh đó à.
Linh Đơn thản nhiên gật đầu:
- Tinh hoa của mặt trăng thì dễ dàng tìm rồi. Chị có thể thu thập ngay tại nhà, chỉ còn lửa xanh thôi.
Chiếc nơ xanh trên đỉnh đầu cô gái nào đó dường như ỉu xìu hẳn. Đây là một trong những lý do khiến cô không có chút mong muốn nào trở thành một Luyện Khí Sư của gia tộc như chị. Vũ khí của Linh tộc là bột lưu ly, nguyên liệu chính tất nhiên tinh thạch, tinh hoa của mặt trăng chính là ánh trăng được cô đọng bằng phương pháp đặc biệt, và cuối cùng, lửa xanh trong lời chị Linh Đơn nói, mà gọi theo cách gọi thông thường, nó chính là...
Ma trơi.
Linh Đan hít một hơi.
Suốt mấy năm trời, gần như mỗi ngày cô đều rong ruổi trong màn đêm, nhưng cảm giác ớn lạnh vẫn quấn lấy cô mỗi khi cô bước chân ra những bãi tha ma. Nhưng ngặt nỗi, cô xuất thân từ Linh tộc.
Từ nhỏ cô đã được học đủ cách thức để sử dụng bột lưu ly thật nhuần nhuyễn, có thể điều khiển linh hoạt phục vụ cho bản thân trên nhiều phương diện, từ sinh hoạt cho đến chiến đấu. Nói chung thì bột lưu ly chiếm vị trí quan trọng đối với Linh tộc, hay chính xác hơn là với những người có năng lực học bí thuật của Linh tộc.
Cũng bởi vì thế, dù muốn dù không thì Linh Đan vẫn phải cách một thời gian đi tìm lửa ma trơi về. Số lượng không cần nhiều nhưng nhất định không thể thiếu. Chị Linh Đơn có từng đề nghị để chị đi thu thập một mình nhưng cô không đồng ý. Cô đã tự hứa với lòng sẽ phải mạnh mẽ hơn để bảo vệ chị cơ mà, sao có thể nhát gan trốn ở nhà để chị đơn độc lang thang giữa rừng trong đêm chứ?
Dù sao hai chị em đi chung sẽ khiến cho Linh Đan cảm thấy an tâm hơn một chút.
Chậc, một thợ săn quái vật lại sợ ma, giới thợ săn mà biết chắc cười đến bể bụng mất...
Nhìn gương mặt ngây ra của em gái, Linh Đơn phì cười búng tay cái "póc" lên trán cô em:
- Nói em bao nhiêu lần rồi, ma trơi không phải là ma, đó chỉ là một hiện tượng hóa học mà thôi. Do sự phân hủy xương ở nghĩa địa tạo ra nguồn photpho lớn, với sự hoạt động của các vi khuẩn trong lòng đất, PH3 và P2H4 hình thành. Chúng tích tụ lại, khi gặp điều kiện thuận lợi thì bốc cháy, tạo nên những đốm lửa xanh lơ lửng trong không khí. Đó có phải ma đâu, em ngại cái gì?
Linh Đan xoa xoa cái trán không hề bị búng đau chút nào, chu mỏ:
- Nhưng không ai có thể chắc rằng họ không đứng ở quanh đó.
Cô ngửa đầu chống tay ra sau. Chủ đề này không vui chút nào, cô tìm cách đổi chủ đề khác:
- Chị...
- Hm?
- Chị đọc qua nhiều sách như thế, vậy chị có đọc qua sách viết về các tộc khác không?
- Cũng có. Hm... Chị xem qua cũng kha khá, nhưng không chi tiết lắm. Sách chỉ ghi phần nổi bật của họ thôi.
- Vậy... chị có từng xem qua tộc nào sử dụng sáo và ô giấy không?
Linh Đơn ngừng công việc, tập trung nhớ lại, ngón tay vô thức gõ gõ lên mặt bàn, cuối cùng kết luận:
- Không có... Em đang muốn hỏi tới người mà bữa trước em cứu phải không?
- Vâng, em có chút thắc mắc ấy mà.
- Chị nhớ kĩ rồi. Chị chưa từng biết tới gia tộc nào như vậy. Có thể đó là gia tộc chị chưa từng đọc qua, hoặc đơn giản đó chỉ là phong cách riêng của anh ta mà thôi.
- Chắc vậy rồi. Làm gì có tộc nào mà trông "bất ổn" như thế chứ? Thật không biết hắn ta làm sao để sống tới bây giờ với mớ hành trang đó luôn... Mà thôi, thắc mắc chi cho nhiều. Dù sao cũng chỉ là người dưng gặp một lần. Em đi tắm cái đã, xong rồi chuẩn bị một chút, hai chị em mình cùng đi nè.
- Được. Chuẩn bị một ít nhang và bánh trái. Chúng ta nên xin phép họ một tiếng. Dù sao đó cũng là nơi an nghỉ của người ta.
Linh Đan không phản đối. Việc này hầu như đã trở thành nghi thức mỗi khi cả hai đi thu thập lửa rồi. Hi vọng hôm nay sẽ nhanh chóng tìm đủ lửa, sau đó hai chị em đi săn một lúc, rèn luyện kĩ năng. Đám quái đáng ghét này cứ xuất hiện mãi, không biết đến khi nào mới ngoan ngoãn ở yên trong thế giới của bọn chúng đây...
_________
Hiện tại đã gần bảy giờ tối, khoảng thời gian chưa trễ lắm, nhưng đủ trễ để bóng tối phủ kín vạn vật.
Nơi Linh Đan đang hướng đến là bãi tha ma ngoài bìa rừng. Đây vốn chỉ là một khoảng đất trống rộng rãi được chị Đơn chọn làm nơi chôn cất những thợ săn xấu số mà họ đã gặp trên đường đi săn. Những ai còn toàn vẹn hay gần như toàn vẹn thì cô với chị sẽ đào riêng cho họ một nơi an nghỉ, còn những tàn dư thân thể thì chịu rồi, chỉ có thể chôn theo nhóm. Bởi thế mà hình dạng những ngôi mộ có lớn có nhỏ không đồng đều, nhưng bên trên thì đêu được cắm một phiến gỗ khắc đồng nhất:
"Anh hùng của Vân Vụ".
Phải. Không phân biệt mạnh yếu, già trẻ, gái trai, một khi đã trở thành thợ săn, dấn thân vào con đường đầy hung hiểm này, họ đã trở thành anh hùng của nhân loại.
Thật buồn khi thời khắc cuối cùng của cuộc đời điểm chuông, họ kiệt sức ngã xuống, không ai hay biết, không kịp báo tin dữ cho người thân, lạnh lẽo bỏ xác giữa cánh rừng hiu quạnh, thậm chí còn không được toàn thây, chịu cảnh quạ mổ diều tha, đơn độc biến mất trên thế gian.
Linh Đan cảm thấy việc chị em họ gặp và chôn cất cho họ cũng có thể xem như là một cái duyên, để cho chị em họ trở thành người chứng kiến kết cục cuối cùng của những người hùng.
Một đời của họ kết thúc như vậy, họ xứng đáng được tôn kính và được an nghỉ.
Linh Đan ôm mớ nhanh đèn và bánh trái trong tay, bất giác thở dài. Tự nhiên cô trở nên đa sầu đa cảm rồi. Thế sự khó lường, nếu như cô không nỗ lực cố gắng thật nhiều, nâng cao năng lực của bản thân thì một ngày nào đó, chính cô cũng sẽ nằm bất động ở một nơi xa lạ mà đón nhận những ánh mắt thương xót của người khác.
Cô không muốn vậy. Không ai muốn vậy. Cô phải nhanh chóng mạnh lên thôi!
Khu đất chôn cất thợ săn xấu số đã ở ngay trước mắt, diện tích không nhỏ chút nào. Linh Đan hít một hơi lấy lại tinh thần, mạnh dạn bước đến. Bất giác, có âm thanh trong trẻo lọt vào tai cô, lúc trầm lúc bổng...
Là tiếng sáo.
Tiếng sáo đầy da diết, tiếc thương và ma mị...
Lúc trầm thì như lời thì thầm bên tai, lúc bổng thì như tiếng hát đầy thương xót, khi hòa quyện vào nhau lại giống như một liều thuốc an thần, trấn an những linh hồn đang run rẩy vì sợ hãi...
Linh Đan ngẩn ngơ dừng bước đứng đó, phóng tầm mắt ra phía xa. Dù cho bóng tối phủ đầy, còn bị vài nấm mộ nhấp nhô che bớt tầm nhìn, nhưng Linh Đan vẫn có thể thấy rõ, ở nơi đó...
Có một bóng người trắng như tuyết đơn độc đứng, sống lưng thẳng tắp, tay cầm cây sáo bạch ngọc kề trên môi, và trên đầu là một chiếc ô trắng xoay tròn đang lơ lửng...