- Chị Đơn, chị để giày của em ở đâu vậy?
- Chị vừa chà sạch sáng nay đang phơi bên ngoài hiên đó. Lấy giùm giày cho chị luôn nhé, ngay cạnh đôi của em luôn.
- Dạ!
Linh Đan nhanh chóng kéo tay nắm cửa bước ra.
- Ui!
Mũi cô lập tức bị đập một cái đau điếng vào thứ gì đó bên ngoài cửa. Cô theo phản xạ ngước lên, liền bắt gặp dung mạo tuyệt phẩm với đôi đồng tử bàng bạc đầy mê hoặc ngay tầm mắt.
"Rầm".
Cánh cửa vừa được mở ra ngay tức khắc bị đóng sập lại.
Vô Ưu sờ sờ chóp mũi xém chút nữa đã bị đập trúng. Cú dập cửa vừa rồi còn có thể thổi mấy lọn tóc của anh bay bay luôn này.
- Mở cửa cho tôi đi. Tôi là Vô Ưu mà.
Dĩ nhiên là Linh Đơn nhận ra Vô Ưu, nhưng lần nào cũng vậy, mỗi khi đột ngột đối mặt với gương mặt đầy mê hoặc đó, cô đều bị làm cho hoảng hốt. Có lẽ là do bị giật mình, tim cô còn chưa thể trở về nhịp đập bình thường được.
- Anh đừng có hở ra xuất hiện bất thình lình như thế được không? Có ngày tôi đứng tim chết là tại anh đó.
Vô Ưu chớp mắt vô tội. Rõ ràng là anh không làm cái gì hết mà?
- Tôi đang định gõ cửa thì cửa mở rồi..
Cửa gỗ lại được mở ra, tiếp đó là ánh nhìn đầy phòng bị của Linh Đan:
- Anh đến đây có chuyện gì không?
- À, tôi muốn hỏi... Miêu có nhà không?
"Rầm".
Cánh cửa bị dập còn mạnh hơn ban nãy, theo sau là một tràng tức giận của Linh Đan vọng ra:
- Anh đừng có hòng tiếp cận chị Đơn! Đi mà kiếm Miêu của anh ấy. Còn ở đây không có Miêu nào hết.
- X... Xin lỗi. Thật ra tôi chỉ định đến giao tinh thạch thôi.
- Anh đừng có mang tài sản ra mà dụ dỗ tôi. Anh có đưa bao nhiêu thì tôi cũng không giao chị ấy ra đâu.
- Tôi nói thật mà. Tôi chỉ định ghé ngang giao tinh thạch và vài món đồ...
Vô Ưu ngập ngừng sắp xếp câu từ lại một chút để chắc rằng bản thân sẽ không chọc giận người trong kia nữa:
- Chỉ là vài món quà nhỏ tôi làm để cảm tạ ơn cứu mạng của hai cô, hoàn toàn không có ý gì khác.
Bên trong không còn trả lời lại nữa.
- Đan, mở cửa cho tôi đi.
Vẫn là sự im lặng.
Vô Ưu không biết làm gì khác, đành chấp nhận bỏ cuộc:
- Vậy... Tôi để chúng bên ngoài này. Khi nào cô ra thì lấy nha.
Dường như chàng trai còn muốn nói thêm gì đó, nhưng cuối cùng chỉ có ba tiếng nhè nhẹ phát ra:
- Cảm ơn, Đan.
Vô Ưu cúi người một cái toan quay đi, nhưng khi anh vừa định trở gót thì tiếng mở cửa vang lên. Rốt cuộc thì Linh Đan vẫn không thể làm lơ mỗi khi nghe giọng điệu ủy khuất từ người này.
- Tôi mà phát hiện anh có ý đồ gì khác thì... Mặc kệ anh đẹp thế nào, tôi cũng đánh đấy.
Vô Ưu mấp máy môi, thật may vì nuốt kịp câu "Cô đánh không lại tôi" vào. Anh vẫn còn nhớ thái độ của cô gái này lần trước khi anh nói ra câu đó. Hiện tại không phải là lúc làm cô ấy nổi cáu.
Chàng trai phất tay một cái, một quả cầu lóng lánh liền hiện ra, bay lơ lửng bên cạnh. Linh Đan nhìn kĩ thì nhanh chóng phát hiện quả cầu này được tạo ra từ vô số những mảnh tinh thạch lớn nhỏ, không nén được mà trầm trồ:
- Tạo hình đẹp đó. Anh đưa hết từng này à?
Vô Ưu "ừ" một tiếng, sau đó lại xòe tay ra trước mặt Linh Đan.
Ngay giữa lòng bàn tay anh, hai chiếc vòng nhỏ xinh xắn xuất hiện.
Kiểu dáng thực đơn giản thôi, chỉ là những viên đá tròn xoe trong suốt được xỏ lại bằng sợi dây mảnh, một sợi màu đỏ, sợi kia màu xanh biển. Còn những viên đá được kết lại thì trông khá quen thuộc, chính là tinh thạch đã được mài tròn bóng loáng.
- Tôi làm dựa theo màu dây buộc tóc của hai cô. Tôi... không khéo tay lắm, chỉ có thể làm được đến thế.
Trông bộ dáng của chàng trai, Linh Đan có thể hiểu câu vừa rồi nghĩa là: Tôi làm không đẹp thì cô cũng không được chê, nếu không thì tôi sẽ bày ra bộ mặt đầy ủy khuất với sức sát thương không thể đỡ được đấy.
- Cảm ơn anh về món quà.
Cô gái nhận lấy hai chiếc vòng tay. Vậy là hôm nay cô nhận được tới hai món quà từ hai người khác giới, trùng hợp ghê. Cơ mà, dường như nhiệt độ của những tinh thạch tròn tròn này không đúng lắm, nó ấm ấm hơn bình thường thì phải.
- Này, anh có yểm cái gì vào vòng tay không vậy?
Vô Ưu thật thà gật đầu:
- Có.
Sau đó liền nhanh chóng bổ sung ngay khi vừa thấy ánh mắt đối phương tràn ngập sự nghi ngờ:
- Tôi chỉ làm cho nó chút tác dụng thanh tẩy. Khi hai cô đi trong vùng chướng khí sẽ không bị khó chịu.
- À... Còn gì nữa không?
- Giúp giữ ấm lúc trời lạnh, làm mát lúc nóng bức.
- Chỉ vậy thôi hả?
Vô Ưu gật đầu:
- Tôi sẽ không hại hai người.
Nhìn ánh mắt bàng bạc đầy chân thành, Linh Đan cũng mềm lòng rồi.
Quả nhiên, đẹp trai thì nói cái gì trông cũng đáng tin!
Vốn Linh Đan còn chút nghi ngờ, dù sao mấy lần gặp Vô Ưu cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, chưa thể hiểu rõ anh ta là người như thế nào, nhưng giờ nghĩ lại, trước giờ anh ta cũng không có làm gì gây hại cho hai chị em cô, hơn nữa còn mang đến rất nhiều lợi ích. Quả cầu tinh thạch còn bay chình ình ngay trước mặt luôn kìa.
Thôi vậy, thu quà trước rồi xem xét sau.
Người ta đã tỏ thành ý như thế, cô cũng không thể để anh ta cứ đứng tần ngần ở ngoài mãi như vậy được. Nghĩ vậy, cô liền đẩy cửa mở rộng ra rồi bước sang một bên:
- Anh muốn nghỉ chân một chút không? Hôm nay chắc phải đến bảy giờ chị em tôi mới đi.
Vô Ưu gật đầu "ừ" một tiếng, thu chiếc ô lơ lửng trong không trung lại, dẫn theo quả cầu tinh thạch lững lờ trôi vào nhà.
Thợ săn là nghề tự do, thời gian linh hoạt, xuất phát muộn một chút cũng không sao.
Linh Đan rót một cốc trà đặt trước mặt Vô Ưu, lại mang lên một ít bánh nướng từ trong bếp.
- Trà cam thảo đó, còn ấm thôi, không bị nóng giống như lần trước đâu.
Nhớ lại lần đầu gặp mặt, người này vô tư đến mức nốc một mạch nửa cốc trà nóng, sau đó lập tức che chặt miệng, cố nhịn không dám than tiếng nào, nhịn tới mức khóe mắt ửng đỏ, vậy nên cô đâu dám mang trà nóng cho cái tên hấp tấp này nữa.
Vô Ưu không khách sáo cầm cốc nhấp một ngụm trà, sau đó lại cắn một miếng bánh nướng tròn tròn trên đĩa, nhai nhai vài cái, tốc độ liền chậm lại, cuối cùng mới nhè nhẹ nhận xét:
- Lạt quá.
Anh là người thích ăn ngọt, và lại còn là người thấy sao nói vậy, bất chấp hoàn cảnh.
Linh Đan bất mãn "hừ" một tiếng:
- Vậy đừng ăn nữa. Đồ chị Đơn làm mà cũng ý kiến được cơ.
- Ngon quá.
Kẻ nào đó nháy mắt không còn là người thấy sao nói vậy, há miệng nuốt hẳn một miếng bánh lớn.
Linh Đan:
- ...
Nhà tên này bán bánh tráng à? Lật mặt còn nhanh hơn người yêu cũ.
Lúc này, cánh cửa lùa ngăn cách giữa phòng khách với các phòng bên trong được đẩy qua. Giọng nói của Linh Đơn vang lên:
- Đan, giày của chị...
Câu nói nửa chừng bị ngắt ngang vì cô gái vừa nhận ra trong nhà có khách.
- A. Vô Ưu, anh đến chơi đấy à?
Vô Ưu vừa nghe thấy giọng nói này, đôi mắt bàng bạc nháy mắt sáng lên. Trước mắt anh chính là dung mạo quen thuộc mà ngày đêm anh mong nhớ, những tưởng đã vuột mất, bây giờ lại hiển hiện rõ nét như thế... đột nhiên cảm giác không chân thực.
- Miêu...