Vừa dứt lời, bốp một tiếng, trên mặt ông ta lại bị ăn một cái tát.
Bảo an bên cạnh lạnh lùng nói: "Còn nói nhảm một câu nữa, tôi lập tức đuổi ông ra ngoài!"
Lục Tân sợ run cả người, ngậm chặt miệng lại nhưng trong lòng vẫn vô cùng đắc ý.
Tên Tần Thiên này nhất định là sống không bằng chết.
Còn ông ta khi rời khỏi chỗ này, vẫn là viện trưởng của một bệnh viện và còn là ủy viên của tổng hội y học, đến lúc đó thiếu gì cách chơi Dương Ngọc Lan!
Dương Ngọc Lan nhìn bóng lưng Tần Thiên biến mất ở hậu trường, sắc mặt bà trắng bệch.
Nhưng bà chỉ là một người phụ nữ yếu đuối lực bất tòng tâm mà thôi.
Bà cắn chặt răng, nhịn không được liếc mắt nhìn Lục Tân Kiến bên cạnh.
Vì cứu Tần Thiên, chẳng lẽ mình thật sự phải khuất phục cái thứ này sao?
Tần Thiên a Tần Thiên, con hại chết mẹ rồi!
Trong lòng bà hối hận, sớm biết vậy đã không nên tới!
Hậu trường, một căn phòng được bảo vệ nghiêm ngặt.
Tần Thiên tiện tay đẩy cửa đi vào, nhìn một tên bắt chéo chân hút xì gà ngồi trên ghế, thản nhiên nói: "Thanh Long, tên tiểu tử cậu cuối cùng vẫn tới.”
“Lão đại!" Nhiếp Thanh Long kích động đứng lên, nhếch miệng cười nói: "Không phải là do em nhớ anh quá à!”
Vừa đúng lúc chuyện của Lưu Cầu bên kia kết thúc em liền chạy đến thăm anh.
“Lão đại, lần này thu được chiến lợi phẩm, lão Tạp khi còn sống thích nhất một loại xì gà, em đặc biệt mang về hiếu kính với anh.”
Tần Thiên nhìn lướt qua hộp xì gà tinh xảo trong tay Nhiếp Thanh Long nhíu nhíu mày, nói: "Trinidad?"
“Vương Bá Niên, ông nhìn xem? Không hổ danh là lão đại liếc mắt một cái liền nhìn ra!”
Thanh Long vỗ ngực, nói: "Chính tông Trinidad, ba tầng thuốc.”
“Lão đại, nếm thử xem?”
Tần Thiên ngồi xuống ghế bên cạnh, để Thanh Long hầu hạ hút một ngụm xì gà, thản nhiên nói: "Nói tiếng người đi.”
“Tiểu tử cậu tự mình đến đây, có phải lão tổng có chỉ thị gì không?"
Nhiếp Thanh Long nhếch miệng cười nói: "Lão tổng cũng không có chỉ thị rõ ràng, chỉ nói khách từ xa đến lão đại chiêu đãi cho thật tốt.”
“Tóm lại, không có sai sót gì là được”
Tần Thiên cũng cười, nói: "Rõ ràng lão tổng muốn hất đống nước bẩn này cho tôi.”
Sau đó hắn nhìn về màn hình phía trước mặt có bốn người đang ngồi ở dãy đầu nói: "Mấy tên này cũng khó tìm.”
“Khó có cơ hội lại tụ tập đông đủ như vậy, lại đến đây cầu xin chúng ta, nếu không kiếm chút lợi ích, vậy thì thật có lỗi với bọn họ.”
Vương Bá Niên vẫn không nói lời nào lại cười nói: "Bọn họ đều là tới cầu y.”
“Nhưng theo quan sát của tôi, tinh thần bọn họ rất tốt, không giống như có bệnh.”
“Tần Vương, ngài có phát hiện gì không?”