Thiết gia.
Đại viện uy nghiêm.
An ninh ở khắp mọi nơi.
Đoàn xe dừng lại ở cửa, Thiết Ngưng Sương dẫn đầu đoàn người đi xuống xe, nhìn Tần Thiên ngồi ngay ngắn bất động, cô cắn răng, nói:
“Tốt nhất anh chữa khỏi bệnh cho gia gia tôi. Nếu không, tôi thề, nhất định sẽ không tha cho anh!”
Hôm nay cô đã trước mặt một nam nhân xa lạ kêu ngạo hai lần.
Bị ép buộc không khom lưng dâng trà, trong lòng cô đã sớm đã nhìn không thuận mắt tên Tần Thiên này..
So với cô, Vũ Sơn trầm ổn hơn một chút. Dù sao cũng là xuất thân từ trong quân ngũ, cho nên Vũ Sơn thấy vẻ ngoài của Tần Thiên tuy rằng bình tĩnh, nhưng ông ta có thể cảm nhận được bên trong hắn có một uy áp có thể phá núi dời sông.
“Tần tiên sinh, vợ và mẹ vợ của ngài, tôi đã phái người hộ tống về đến nhà an toàn.”
“Ngài yên tâm. Chỉ cần ngài có thể chữa khỏi cho lão gia tử, tôi thay Thiết gia cam đoan, ít nhất ở Long Giang, không ai dám động đến một sợi lông của hai người bọn họ.”
Tần Thiên cười lạnh: "Chỉ là một Long Giang nho nhỏ, còn không làm gì được tôi.”
"Phóng nhãn ra thiên hạ, ai dám động vào người của Tần Thiên tôi đều phải chết!"
Sau khi xuống xe, ngay cả nhìn hắn cũng không thèm nhìn đám vệ sĩ đứng vây xung quanh một cái, ngang nhiên đi vào bên trong.
Thiết Ngưng Sương nén giận, chạy ra phía trước dẫn đường.
Lão quản gia vội vàng tới bẩm báo: "Tiểu thư, lão gia không ở trong phòng ngủ, đi chiến đường rồi.”
“Gia gia bệnh nặng mới khỏi, đi chiến đường làm gì?”
“Tôi cũng không rõ. Lão gia dặn tiểu thư đưa Tần tiên sinh qua đó.”
Nghe đến đó, Thiết Ngưng Sương nhịn không được kinh ngạc nhìn Tần Thiên một cái.
Chiến đường, chỉ là một gian phòng đơn gian được cải tạo từ phật đường hơi lớn tí mà thôi.
Tuy rằng tầm thường, nhưng chỉ cần là người Thiết gia, đều biết chiến đường đại biểu cho cái gì - đó là tín ngưỡng của Thiết lão gia tử!
Bình thường giống như cấm địa không ai được phép lui tới.
Ngay cả cháu gái Thiết Ngưng Sương được yêu thương nhất này, chưa được Thiết lão gia tử cho phép, cũng không được tự tiện đi vào.
Lão gia tử lại ở chiến đường chờ Tần Thiên, chẳng trách Thiết Ngưng Sương lại cảm thấy kỳ quái.
Mí mắt Vũ Sơn bên cạnh giật giật, có chút kích động nói: "Tần tiên sinh, mời đi theo tôi!”
Ông ta ngẩng đầu ưỡn ngực, sải bước dẫn đường phía trước. Chiến Đường, không chỉ là tín ngưỡng của Thiết Hùng, cũng là tín ngưỡng của ông ta.
Bởi vì ông ta cũng giống Thiết Hùng, đều là người có chiến công ở chiến khu.
Trong huyết mạch của bọn họ đều có tín ngưỡng bảo vệ quốc gia.
Tần Thiên mỉm cười, đi theo Vũ Sơn và Thiết Ngưng Sương đến một sân sau.
“Tần tiên sinh, lão hủ đợi ngài đã lâu.”
Thiết Hùng đứng thẳng lưng, hai mắt mở to đứng đợi hắn ngoài cửa phòng.
Tinh thần của ông ta xem ra không tệ.
“Gia gia, sao người lại thay chiến bào năm đó?" Thiết Ngưng Sương kinh ngạc chạy tới.
Chỉ thấy Thiết Hùng tuy tóc bạc phơ, lại có bệnh cũ trong người, nhưng giờ phút này ông ta như mãnh hổ uy nghiêm, thắt lưng thẳng tắp, tỏa ra khí chất của một vị tướng quân .
Bảo đao chưa già, vẫn còn có thể chém địch báo quốc!