Mới đầu hắn còn muốn chậm rãi tu hành, muốn mỗi cảnh giới đều phải vô cùng vững chắc. Như vậy, tương lai mới có thể đi xa hơn, mới có thể chạm tới cảnh giới hư vô kia.
Đáng tiếc, có một số việc cuối cùng khó có thể dựa theo suy nghĩ trong lòng của mình. Trên con đường tu hành luôn tràn ngập mọi chông gai, trở ngại. Đối với việc này, Cố Thiên Mệnh tuy rằng rất tiếc nuối nhưng lại không có chút chần chờ, trong lòng đã hạ quyết tâm.
“Kiếp này, nếu trời ngăn cản ta, ta niền xé nát trời. Nếu đất chặn đường ta, ta sẽ đánh cho đại địa vỡ vụn. Nếu thành ngăn cản ta, ta liền san bằng thành trì. Thế gian vạn vật, ngàn vạn sinh linh, ta nguyện dùng ba thước Thanh Phong trong tay, san bằng hết thảy”.
Cố Thiên Mệnh cắn chặt răng, tùy ý cho thác nước đánh xuống người mình.
Trái tim hắn vững chắc như bàn thạch, cho dù cảm giác vô cùng đau đớn cũng khó có thể lay động đạo tâm của hắn. Khoảng một tháng sau, linh hồn bản mệnh của Lý Sương Nhi sẽ hoàn toàn bị thiên đạo ấn ký nuốt chửng. Đến lúc đó, cho dù Cố Thiên Mệnh có khôi phục tu vi của kiếp trước cũng đành bất lực.
Bởi vậy, Cố Thiên Mệnh chỉ có thể nắm chắc thời gian một tháng ngắn ngủi này. Mài giũa kiếm thể của mình, vận dụng lực lượng sâu trong linh hồn để tôi luyện tu hành.
Vì thế, cho dù căn cơ bất ổn, Cố Thiên Mệnh cũng không để ý, bởi vì hắn không muốn trở thành một con rối theo đuổi cảnh giới hư vô, hắn là một người có máu có thịt.
“Kiếp trước, ta tu hành gần ngàn năm mới lên tới cảnh giới Thiên Huyền đỉnh phong, mắt nhìn xuống hàng vạn sinh linh, làm cho thập phương cổ quốc đều kinh hãi. Kiếp này, mặc dù căn cơ không ổn định, đại đạo khó cầu. Ta cũng muốn đánh bại một phương thiên đạo này”.
Đôi mắt thâm sâu trống rỗng của Cố Thiên Mệnh mặc dù phải đối phó với dòng nước mạnh mẽ của thác nước đang cuồn cuộn mà đến cũng khó có thể che giấu được khí thế bàng bạc trong mắt hắn.
Đêm càng ngày càng sâu, trên thân thể Cố Thiên Mệnh đã lột ra một tầng máu thịt. Toàn thân hắn đều nổi lên tơ máu vô tận.
Hắn khép hai mắt lại, hai tay kết thành từng đạo ấn pháp vận chuyển kiếm thể công pháp.
Theo thời gian trôi, huyết nhục của Cố Thiên Mệnh không ngừng bay ngang dưới thác nước, khí tức trên người hắn càng ngày càng sắc bén, giống như một thanh lợi kiếm nở rộ.
“Huyết thần kiếm thể lấy vạn vật tinh thần làm chất dẫn dùng thân thể huyết nhục, làm gốc đúc kiếm thể”.
Huyết nhục Cố Thiên Mệnh, bị đánh nát một tầng rất nhanh liền dung hợp một tầng da thịt khác dưới lực trùng kích của thác nước vô tận, quỷ dị đến cực điểm.
Rầm!
Một tiếng trầm đục đến từ đan điền của Cố Thiên Mệnh, có điều bị tiếng thác nước cuồng lãng chảy xuôi, che lấp.
“Kiếm thể trung thành, vẫn chưa đủ”.
Cố Thiên Mệnh nắm chặt hai nắm đấm và nghiến răng, con ngươi sáng ngời, thầm nói trong lòng.
Một khắc sau hắn liền đem thân thể nặng như Thái Sơn đạp thêm nửa bước tiến vào trong thác nước. Chỉ là nửa bước vừa rồi, hắn liền cảm giác được trọng lực của mình tăng gấp đôi, đầu gối thiếu chút nữa nhịn không được cong xuống.
Nếu nhìn kỹ có thể thấy, xuyên thấu qua rèm nước dường như có hàng vạn con ngựa đang chạy nước đại, khóe miệng, Cố Thiên Mệnh đỏ tươi ói máu. Đó là do hắn cắn chặt hàm răng, lưỡi đều bị cắn rách mấy tầng, vắt ra máu tươi.
Cố Thiên Mệnh một bên vận chuyển công pháp, một bên dùng lực lượng sâu trong linh hồn chậm rãi mài giũa thân thể thúc đẩy thân thể của mình nhanh chóng tu luyện. Có lẽ kết quả làm như vậy sẽ khiến căn cơ của hắn bất ổn nhưng hắn lại không hối hận chút nào.
Bởi vì sâu trong Tây sương viện của Cố gia còn có một giai nhân đang ngủ say.
Thời gian trôi qua vô cùng chậm chạp, giống như đã trải qua hàng ngàn vạn năm, mỗi phút giây đều là một loại giày vò.
Mỗi khi Cố Thiên Mệnh thích ứng với một tầng thác nước sẽ dùng hết toàn lực di động nửa phần vào bên trong để cho cơ thể mình có thể tận dụng khả năng đánh bóng, kiếm thể thành công.