“Được!”, ông cụ Cố cân nhắc một hồi mới chậm rãi gật đầu.
Một lúc lâu sau, trong sân chỉ còn lại Cố Thiên Mệnh cùng ông lão điên.
Cố Thiên Mệnh vừa rồi không ra tay giết chết Lục Khang Dương của Hạ Thương quốc chính là vì suy nghĩ tới lợi ích của Cố gia và Thiên Phong quốc, nếu không với tính hiếu thắng của hắn thì sớm đã không màng tới hoàng triều cấp cao gì đó rồi.
Lục Khang Dương của Hạ Thương quốc vì thăm dò ông lão điên dẫn tới kết cục bị phế bỏ, chuyện này không thể trách ai được, chỉ có thể nói hậu quả của việc dò xét này có chút nghiêm trọng mà thôi.
Ắt hẳn Hạ Thương quốc sẽ không vì một tên Lục Khang Dương mà triệt để đắc tội với ông lão điên, do đó Cố Thiên Mệnh cho rằng họ sẽ nín nhịn cục tức này xuống.
Tuy nhiên, nếu người vừa rồi chém chết Lục Khang Dương đổi lại là hắn, vậy tương đương với việc toàn bộ Cố gia cùng Thiên Phong quốc đang thách thức sự uy nghiêm của Hạ Thương quốc, vì thể diện, họ chắc chắn sẽ không chịu dàn hòa.
Mà trong tình huống hiện tại cho dù mất mặt Hạ Thương quốc cũng chỉ thể dằn xuống cơn tức này. Rốt cuộc cũng không phải do Cố gia tay, mà là vị cường giả Địa Huyền đỉnh phong hư thực kia.
“Thanh Phong, hôm nay chúng ta cùng nhau uống vài ly đi”, Cố Thiên Mệnh sai người lấy ra vài vò rượu ngon từ trong nhà kho, sau đó cùng ông lão điên ngồi dưới đất, mở ra nắp vò rồi nói.
“Khà khà… được”, ông lão điên cười toe toét, lâp tức ôm lấy vò rượu Cố Thiên Mệnh đưa tới.
Hai người cụng vò, uống cạn từng ngụm.
Làn gió nhẹ lướt qua lọn tóc rũ xuống thái dương Cố Thiên Mệnh, khơi dậy một tia u sầu trong lòng hắn, cả màn đêm u ám cũng khẽ run run.
“Hơi thở linh hồn của Yến Hàn càng lúc càng yếu rồi, xem ra không thể trì hoãn thêm nữa”, Cố Thiên Mệnh cảm nhận được một sợi linh hồn bổn mệnh kia của Yến Hàn, sự ngưng trọng trong mắt càng thêm thâm trầm.
Hắn cân nhắc một lúc liền không suy nghĩ nhiều nữa, lại tiếp tục cùng ông lão điên uống rượu, cảm nhận sự êm dịu như đang vuốt ve của làn gió nhẹ cùng một phần tĩnh mịch.
“Tại sao người như ông ta lại yêu rượu như mạng đến vậy? Đúng là kỳ quái”, Cố Thiên Mệnh không chút giấu diếm đánh giá ông lão điên, tự hỏi.
Đêm càng lúc càng sâu, dường như đè ép tới mức khiến rất nhiều người phải nghẹt thở.
Sứ thần các nước đêm nay đã định sẵn là chẳng thể vào giấc, bởi vị cường giả tuyệt thế Địa Huyền đỉnh phong hư thực trong lời đồn kia thực sự tồn tại. Cơn sóng ngầm này lặng lẽ dâng trào tới mọi nơi trên Bách Quốc Chi Địa.
Tuy nhiên Cố Thiên Mệnh cùng ông lão điên- hai nhân vật ở trung tâm cơn bão lại chẳng hề đoái hoài tới điểm này, vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra.
Ngày hôm sau, đất trời mơ màng thức giấc, một tia sáng dịu nhẹ chiếu xuống thế gian.
Cố Ưu Mặc mặt mày hớn hở tay trong tay cùng Mạc Diệu Lăng đến đại sảnh Cố gia, hai người cung kính hành lễ dâng trà cho ông cụ Cố: “Phụ thân, mời người dùng trà!”