Nếu Cố Thiên Mệnh đã muốn hắn đi theo ông ta, vậy nhất định phải có lý do. Bởi vậy Hàn Ngụy dứt khoát bái sư.
Bởi vì hắn ta muốn trở nên mạnh mẽ! Không thể chờ đợi mà muốn tu hành ngay lập tức.
“Ngươi là ai?”, ông lão điên ngây ngốc hỏi lại, phỏng chừng đã quên béng cuộc đối thoại lúc trước với Hàn Ngụy rồi.
“Bẩm sư tôn, đệ tử tên là Hàn Ngụy”.
Hàn Ngụy cực kỳ cung kính trả lời.
“Ngươi có uống rượu không?”, ông lão điên gãi gãi đầu, hạ mi nhìn vò rỗng xung quanh, hỏi Hàn Ngụy đang quỳ hai gối dưới đất.
“Có ạ, ngày mai đệ tử sẽ mang rượu ngon tới cho sư tôn”, Hàn Ngụy nghiến răng đáp, tin chắc Cố Thiên Mệnh sẽ không lại lừa gạt mình nữa, chỉ đành cưỡng ép bản thân duy trì tôn kính đối với ông lão điên trước mắt.
“Hì hì… được”, ông lão điên cười khà khà đầy chờ mong.
Nhìn một màn này, Cố Thiên Mệnh liền biết sợi dây duyên phận giữa ông lão điên và Hàn Ngụy đã được kết nối, tương lai thế nào còn phải tùy thuộc vào cơ duyên của hắn ta rồi.
Huống hồ còn có Cố Thiên Mệnh ở bên cạnh trông chừng, sẽ không để Hàn Ngụy lầm đường lạc lối.
“Tiểu Ngụy, ngày nào đó ngươi sẽ hiểu ra thôi”.
Hàn Ngụy rời khỏi Cố gia, chỉ lưu lại một bóng lưng nghiêm nghị và mảnh khảnh.
Cố Thiên Mệnh nhìn theo bóng dáng của hắn ta, chắp tay sau lưng thở dài: “Ài, mong rằng ngươi đừng trách ta! Sống ở thế giới này cần phải tự mình trưởng thành mới được!”
Cát Hưng Bình vẫn đứng ở một bên cúi đầu run rẩy, không dám nhìn thẳng vào Cố Thiên Mệnh, sợ bị trừng phạt.
"Được rồi, khoảng thời gian này ngươi cũng vất vả bảo vệ bên cạnh hắn rồi, lui xuống đi. Bây giờ hắn đã mất một tay, chưa hẳn đã là một chuyện xấu”, ngọn lửa giận dưới đáy mắt Cố Thiên Mệnh dần dần tiêu tán, bình đạm như nước nói với Cát Hưng Bình.
“Tạ chủ thượng”, Cát Hưng Bình thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, lập tức chắp tay đáp.
Sau đó, Cát Hưng Bình liền rời khỏi Cố phủ đi về phía thung lũng sâu bên ngoài thành mười dặm. Hiện tại nơi đó là căn cứ của Kiếm Vũ các, hắn ta đương nhiên phải trở về tiếp tục tu luyện.
Trong đình viện Cố gia, Cố Thiên Mệnh nhìn ông lão điên đang ôm vò rượu mệt mỏi muốn ngủ thì khẽ giọng nói: “Ta phải ra ngoài một chuyến, ông cứ ở đây đừng đi đâu cả. Ngoài ra, đừng tùy tiện ra tay, nếu không sau này ông không có rượu uống nữa đâu”.
Ông lão điên ngáy giòn giã, dường như không nghe thấy lời dặn dò của Cố Thiên Mệnh.
Đối với chuyện này, hắn cũng không nhiều lời với ông lão điên nữa, mà sải bước ra ngoài rồi ngồi xe ngựa đi về phía Lý gia.
Khi bước qua cổng lớn Lý gia, tất cả nha hoàn và thị vệ đều nhìn hắn với ánh mắt ngưỡng mộ và kính sợ, đồng thời cung kính hô một tiếng: “Cô gia!”
“Cô gia tới rồi!”, một nha hoàn duyên dáng kêu vang
Ngay lập tức, toàn bộ Lý gia đều náo nhiệt hẳn lên.