Mục lục
Tu La Kiếm Thần - Cố Thiên Mệnh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tám năm trước, Cố Thiên Mệnh còn là một đứa trẻ mười hai tuổi, mang theo hộ vệ Cố gia đi trên đường. Sau đó, hắn vào một cửa hàng đồ cổ, nhìn trúng một món đồ chơi nhỏ.

Đúng lúc muốn mua nó thì Cổ Dương Vân cũng là thiếu niên mười mấy tuổi đột nhiên xuất hiện, tranh chấp với Cố Thiên Mệnh món đồ mà hắn nhìn trúng. Về sau, Cố Thiên Mệnh phải tiêu thêm không ít ngân lượng mới mua được.

Chỉ là, khi Cố Thiên Mệnh vừa bước ra khỏi cửa hàng đồ cổ thì liền nghe nói, cửa hàng đó là sản nghiệp của Cổ gia. Lập tức, hắn liền biết mình bị Cổ Dương Vân đùa giỡn.

Cố Thiên Mệnh tức giận không thôi mang theo một đám hộ vệ, trực tiếp quay đầu lại vọt vào cửa hàng, đánh cho Cổ Dương Vân một trận trước mắt rất nhiều người. Cảnh tượng lúc đó, muốn mất mặt bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Sau việc đó, Cổ gia hùng hổ đến cửa đòi một lời giải thích, nhưng lại đụng phải Huyết Hùng tướng quân Cố Ưu Mặc từ biên cương trở về. Tám năm trước, Cố Ưu Mặc dựa vào tu vi Địa Huyền trung kỳ cùng khí thế vạn quân của mình, đánh lùi ngàn vạn quân địch.

Nghe đầu đuôi câu chuyện xong, Cố Ưu Mặc mặc một thân khôi giáp huyết sắc bước vào Cổ gia, khí phách hiên ngang ném xuống mấy ngàn lượng ngân phiếu, nói là tiền thuốc men cho Cổ Dương Vân, sau đó không nói hai lời liền trực tiếp rời đi.

Năm ấy, chuyện này cực kỳ huyên náo, Cổ gia mặc dù nuốt không trôi cục tức này, nhưng cũng phải nhịn xuống. Cổ gia giàu có lại thiếu chút ngân lượng này sao? Thế nhưng, lại không có cách nào, chỉ có thể cười khổ nhận lấy tiền ‘thuốc men’ của Cố Ưu Mặc mang tới.

Việc này liền chấm dứt như thế khiến cho một vài người âm thầm châm chọc cười mỉa.

Giờ khắc này, Cố Thiên Mệnh lại nhắc chuyện cũ, trực tiếp làm cho Cổ Dương Vân nổi giận nhảy dựng lên, chỉ thẳng vào Cố Thiên Mệnh mà nói: “Cố Thiên Mệnh, người khác sợ hãi Cố gia nhưng Cổ Dương Vân ta không sợ”.

“Ồ”, Cố Thiên Mệnh không mặn không nhạt nhẹ nhàng đáp.

Thấy vẻ mặt bình thản của Cố Thiên Mệnh, Cổ Dương Vân cảm giác mình hít thở không thông, gân xanh trên cổ nổi lên, cực kỳ dữ tợn.

Năm đó, Cố gia uy áp ngập trời, đại đa số mọi người ở đây đều từng bị Cố Thiên Mệnh trêu chọc qua. Bọn họ vừa nghĩ đến cảnh Cố Thiên Mệnh bắt nạt mình hồi trẻ, liền cảm thấy bất đắc dĩ đến cực điểm, không khỏi âm thầm che trán lại.

Cả Thiên Phong Quốc cũng chỉ có Cố Thiên Mệnh của Cố gia có ‘công tích vĩ đại’ như vậy, hơn nữa lại còn sống vui vẻ đến tận bây giờ.

“Cố Thiên Mệnh, có giỏi ngươi quyết cao thấp với ta, để ta xem ngươi rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh, có thể đảm nhận được danh Kỳ Song tướng quân hay không”.

Cổ Dương Vân bị Cố Thiên Mệnh đào lại vết sẹo trước mặt rất nhiều người, cực kỳ phẫn nộ, không nhịn được chỉ vào Cố Thiên Mệnh chất vấn.

Tất cả mọi người đều nín thở, nhìn về phía Cố Thiên Mệnh...

Tam đại thiên kiêu Thiên Phong quốc: Mạc Nam Cầm, Trương Nguyên Tư, Cổ Dương Vân đều nhìn chằm chằm vào Cố Thiên Mệnh với nỗi niềm riêng.



Đại Hoàng Tử Mạc Ngọc Thư với tư cách chủ nhân tổ chức bữa tiệc này lại giống như một khán giả không nói lời nào, chỉ lặng im để mặc bầu không khí trong đại sảnh dần sục sôi.



“Thôi quên đi, bổn công tử lười phải so đo với ngươi, nhàm chán”, Cố Thiên Mệnh vểnh môi cười nhạt, đáp lại bằng một cái nhướng mày.



Đối với hắn mà nói, cho dù tu vi của bản thân mới dừng ở Linh Huyền sơ kỳ cũng đủ sức áp chế một Linh Huyền trung kỳ là Cổ Dương Vân bằng một cái lật tay.



Lý Sương Nhi, người đang ngồi ngay ngắn bên cạnh ngắm nhìn sườn mặt hắn khẽ cắn đôi môi đỏ, tự toát ra phong thái quyến rũ động lòng người.



Cổ Dương Vân đều đã lên dây cót cho một trận đại chiến, nhưng Cố Thiên Mệnh căn bản không có ý định đó, điều này khiến hắn ngơ ngác tới cắn răng nghiến lợi.



“Cổ công tử, nếu Cố công tử đã không muốn cọ xát, ngươi cũng không cần bức ép hắn. Dù sao hắn hiện tại thế nhưng là Kỳ Song tướng quân tôn quý, tuy chỉ là tứ phẩm nhưng cũng không phải là đối tượng chúng ta có thể mạo phạm tới được”.



Cháu trai tể tướng, một trong những thiên kiêu, Trương Nguyên Tư nhẹ nhàng vuốt ve lọn tóc rũ xuống, tuy chỉ nở nụ cười như đang khuyên giải với dáng vẻ thư sinh vô hại nhưng trong mắt hắn ta lại ẩn chứa thâm ý trùng trùng.



Lấy lui làm tiến, có thể nói Trương Nguyên Tư muốn thổi gió cho ngọn lửa này bùng lên càng lớn.



Mặc dù trong lời nói tỏ ý Cổ Dương Vân không cần tranh đấu với Cố Thiên Mệnh, nhưng hắn ta lại thầm chế nhạo Cố Thiên Mệnh có tiếng mà không có miếng, danh hiệu Kỳ Song tướng quân cũng chỉ là một trò cười mà thôi.



“Mọi người vẫn nên uống rượu thôi! Hẳn là Cố công tử không muốn để tâm tới chúng ta”, khóe miệng Mạc Nam Cầm nhếch lên ý cười sâu xa, nói với tất cả bằng giọng nói lanh lảnh.



Cố Thiên Mệnh hoàn toàn phớt lờ bọn họ, vẫn như cũ tự mình uống rượu, hoặc là thỉnh thoảng tán gẫu với Lý Sương Nhi đôi câu.



“Hừ! Tiểu công tử Cố gia ngay cả dũng khí quyết đấu một trận cũng không có, tướng uy của Cố gia chẳng qua cũng chỉ có vậy”, Cổ Dương Vân hừ lạnh một tiếng, sau khi liếc nhìn Cố Thiên Mệnh một cái liền chẳng buồn che đậy, ngạo mạn phun ra câu này.


Đại hoàng tử Mạc Ngọc Thư đánh giá Cố Thiên Mệnh thật sâu, khẽ cau mày thầm nhủ trong lòng: “Đối diện với sự khiêu khích của đám đông như vậy nhưng Cố Thiên Mệnh một mực không có nửa điểm phản ứng, rốt cuộc là do tâm tính hắn trầm ổn tột độ hay vẫn là một phế thể không thể tu hành như trước kia, phong độ hiện tại căn bản đều là giả vờ? Không lẽ người gây chấn động Nhạn Hành quan là một kẻ khác, là thuật che mắt mà Cố gia bày ra để mê hoặc thiên hạ?”



Mạc Ngọc Thư không hiểu, kiên trì muốn nhìn ra gì đó từ mỗi hành động cử chỉ cùng biểu cảm của Cố Thiên Mệnh. Nhưng bất luận ông ta dùng huyền khí thăm dò thế nào, Cố Thiên Mệnh vẫn duy trì dáng vẻ thong dong bình thản, trong cơ thể vẫn trống rỗng như một người bình thường.



“Trừ phi lần này ta đoán sai rồi? Cố Thiên Mệnh vẫn chỉ là một công tử phế vật?”, đại hoàng tử lẩm bẩn trong lòng, ông ta nhìn không thấu Cố Thiên Mệnh này.



Thấy Cố Thiên Mệnh thậm chí không có ý phản bác, đám đông chỉ có thể đè nén xuống sự bất mãn trong lòng.



Không còn cách nào khác, họ không thể xông lên cứng rắn ép buộc hắn ra tay! Đó sẽ không đơn thuần là buông lời châm chọc nữa mà là đang khiêu khích uy danh của Cố gia, không ai dám nguyện ý động tới uy nghiêm của nhà họ, nếu không phải gánh hậu quả thế nào, chẳng ai lường trước được.



 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK