“Đôi giày pha lê kia thực sự thần kì như vậy sao? Vì sao vịt con xấu xí mang vào lại biến thành thiên nga trắng được vậy?”
“Tại sao nàng tiên cá cứ ngủ mãi thế?”
“Còn nữa còn nữa, tại sao quỷ lùn lại luôn ở cạnh cây Trường Sinh?”
“Hổ răng kiếm là hổ gì, đá quý và giày đỏ của nó ở đâu ra vậy?”
“...”
Vũ Huyên nghe chuyện cổ tích của Triệu Tuấn Hào, lập tức bị cuốn hút, liên tục díu dít hỏi.
Triệu Tuấn Hào vừa cười vừa tránh, không trả lời.
Ánh nắng mặt trời chiếu vào hai người đang đuổi bắt nhau, bóng dáng ngày càng kéo dài.
Nắng chiều ngả về Tây, cuối giờ Thân, hai người bước đi trên đường chính của thành nam, bóng người dần ít đi.
“Triệu Tuấn Hào, chúng ta… đã là bạn rồi phải không.” Vũ Huyên dưới ánh chiều tà đẹp như tinh linh trong câu chuyện cổ tích, nàng ta cảm nhận được sự trôi đi của thời gian, biết thời khắc chia ly sắp đến, trong lòng dần dâng lên cảm giác tiếc nuối.
“Tất nhiên rồi.” Triệu Tuấn Hào nghiêm túc gật đầu, có một đội nhân mã đang ra roi thúc ngựa ở cách đó không xa đuổi tới.
“Ngươi không được phép lừa ta!”
Đôi mắt to tròn của Vũ Huyên nhìn chằm chằm Triệu Tuấn Hào. Nàng ta ngắt một chiếc chuông nhỏ làm từ vàng ngọc ở cổ tay bên phải ra, nhét vào trong tay Triệu Tuấn Hào.
“Công chúa điện hạ, lão nô cuối cùng cũng tìm thấy người rồi!” Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, quan Hồng lư tự khanh đuổi tới đều hô lớn lên một tiếng như trút được gánh nặng.
Giờ Dậu hôm nay sẽ tổ chức tiệc hòa thân giữa hai nước Đại Hạ và Bái Nguyệt. Công chúa bỏ trốn, Hồng lư tự cho người đi tìm cả một buổi chiều.
“Triệu Tuấn Hào, sau này ngươi phải đến tìm ta chơi đấy...” Công chúa nước Bái Nguyệt - Vũ Huyên mím chặt đôi môi đỏ mọng, ngày càng không nỡ chia tay.
“Đi đi.” Triệu Tuấn Hào mỉm cười dịu dàng.
“Triệu Tuấn Hào…” Vẻ mặt Vũ Huyên bắt đầu lo lắng, Triệu Tuấn Hào lắc đầu cười, vẫy tay.