Quan lại có mặt ở đây đều không phải kẻ ngốc, viên ngoại hồi nãy trào phúng Triệu Tuấn Hào đã bị kéo xuống, bây giờ kẻ khổng lồ Độc Cô Nhất Hạc còn tự mình giới thiệu Triệu Tuấn Hào với mọi người, vậy thì chỉ có một loại khả năng.
Độc Cô Nhất Hạc cực kì coi trọng Triệu Tuấn Hào.
Vậy tất nhiên bọn họ cũng phải thể hiện ý tốt của bản thân.
Hơn nữa, hai ngày nay, ít nhiều gì bọn họ cũng nghe nói chuyện của Triệu Tuấn Hào, có thể ở trong cùng một tẩm cung với hoàng thượng, chăm sóc cơ thể giúp hoàng thượng, hơn nữa còn thúc đẩy hoàng thượng sủng ái người của hoàng hậu và chiêu nghi, bọn họ đã muốn gặp một lần lâu fôỉ.
Nhờ tiệc rượu này của Độc Cô Nhất Hạc, bọn họ cũng có ấn tượng cơ bản ban đầu.
Khí chất không tầm thường, không quan tâm hơn thua.
“Chuyện Triệu công công giúp đỡ con gái
Nhã Băng trong cung, chắc hẳn mọi người đều đã nghe nói rồi.”
Độc Cô Nhất Hạc nêu đê tài, ông ta không ngồi trên ghế chính nữa, mà thuận thế ngồi bên cạnh Triệu Tuấn Hào.
Người có thể vào tiệc rượu của gia tộc Độc Cô, đa phần mọi người ở đây đều là thế lực Độc Cô, bọn họ dồn dập đưa ra nhiều ý tốt hơn:
“Phong thái Triệu công công không tầm thường, tương lai ắt sẽ là người trên mây xanh, đến lúc đó xin dìu dắt bản quan nhiều hơn”
“Chính là… Vừa nhìn đã biết không phải kẻ tầm thường…”
“Mong các vị đại nhân đều chung lòng chung sức.”
Triệu Tuấn Hào nâng ly, một hơi uống cạn.
“Không sai, Triệu công công chính là người của con gái Nhã Băng.”
Độc Cô Nhất Hào dứt khoát nói thẳng, mặt mày ông ta hiền lành, thu vẻ uy nghiêm trong mắt lại:
“Sau này, hắn sẽ nhận được sự bảo vệ của gia tộc Độc Cô ta.”
Khách khứa ồ lên, kinh ngạc khó hiểu.
Đúng là một tên cáo già bá đạo… Ánh mắt Triệu Tuấn Hào sâu thẳm, lời này của Độc Cô Nhất Hào, vừa thể hiện ý tốt, vừa cưỡng ép dán cái nhãn người của gia tộc Độc Cô lên người hắn, không cho phép hắn nói một chữ không.
“Còn chỗ hoàng thượng, Tuấn Hào lo lắng, tiểu hữu còn có thể như xưa…”
Giọng nói của Độc Cô Nhất Hạc trầm thấp, thì thầm bằng âm thanh chỉ hai người có thể nghe được, ông ta vỗ vỗ vào tay Triệu Tuấn Hào, giọng điệu chân thành:
“Tuấn Hào à, chuyện đại tướng quân ở biên giới phía bắc, lão phu đã điều tra rõ rất nhiều.
Biết hoàng thượng… Lo lắng về gia tộc Độc Cô chúng ta… Nhưng lão phu có thể bảo đảm với hoàng thượng, gia tộc Độc Cô tuyệt đối không hai lòng.
Lãnh thổ Đại Hạ này, dều là nhờ đầu rơi máu chảy của tổ tiên chúng ta giành lây, con cháu chúng ta, sẽ không nhìn thấy các ngài ấy tan thành từng mảnh, rơỉ vào hao mòn”
Tuấn Hào… Chúng ta… Triệu Tuấn Hào cảm thán, những lời Độc Cô Nhất Hạc nói, là
muốn mượn miệng hắn, truyền đạt cho Hiên Viên Bình, để xua tan sự nghỉ ngờ của Hiên Viên Bình?
Lúc đang say mê xao xuyến Độc Cô Nhã Băng đã tiết lộ sự thật, cũng nói gia tộc Độc Cô không hai lòng.
Bây giờ người đứng đầu của gia tộc Độc Cô Cũng nói với ta là gia tộc Độc Cô không hai lòng, chẳng lẽ thật sự là vậy?
“Độc Cô đại nhân, yên tâm đi, có trời đất chứng giám, tất nhiên hoàng thượng sẽ hiểu.”
Triệu Tuấn Hào mỉm cười.
Độc Cô Nhất Hạc càng cười tươi, ông ta lấy trong tay áo ra một phong thư, ỉm lặng nhét vào trong tay áo Triệu Tuấn Hào:
/zVậy bản quan cũng không khách khí nữa, phong thư này, ngươi truyền cho hoàng thượng, chuyện cố trùng Lâu Lan, phải có kết quả cuối cùng… Ngoài ra, ta đồng ý với ngươi một chuyện, xem như quà gặp mặt, chỉ cần nằm trong khả năng của bản quan, bất cứ chuyện gì cũng được.”
Triệu Tuấn Hào biết, giá trị của món quà gặp mặt này, không nhỏ.
“Đa tạ đại nhân, tiểu diệt có một kẻ thù, sẽ
uy hiếp tính mạng của tiệt điệt, tiểu đỉệt lo lắng, không thể chuyền lá thư này đi an toàn được…”
Triệu Tuấn Hào chắp tay, trên mặt là vẻ sầu lo.
Trán Độc Cô Nhất Hạc có ý cười, hỏi cũng không cần hỏi.
“Chỉ là một chuyện nhỏ, cho bản quan cái tên là được.”
Trong lòng Triệu Tuấn Hào lộp bộp
Cho một cái tên, là có thể giải quyết rồi à?
Đây chính là sự dứt khoát của gia tộc Độc Cô!