• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Phát hiện cái gì? Hả? Không phải là...” Hiên Viên Bình trợn tròn mắt.

“Không sai, cổ trùng của Lâu Lan, nếu không phải trước kia ta đã từng nhìn thấy con cổ trùng được lấy ra khỏi cơ thể của Triệu đại tướng quân, thì có lẽ ta hoàn toàn không nhận ra được” Triệu Tuấn Hào xoa ngón tay, mặt mày nghiêm trọng nói:

“Nhưng cổ trùng, không phải là yếu tố chí mạng gây ra cái chết của Đại tổng quản, ngược lại càng giống... đang điều khiển ông ta...

Người có nhớ ta từng nói, chuyện cổ trùng Lâu Lan có thể điều khiển trái tim người khác không?

Ta nghi ngờ, trong cung này... Có người nuôi cổ...

Nếu ta đoán không sai, người có cổ trùng trong cơ thể, hoặc là cấu kết với di tộc Lâu Lan hoặc chính kẻ đó là người của di tộc Lâu Lan, hoặc là con rối do bọn họ điều khiển!

Lúc đó chúng ta nghỉ ngờ, là gia tộc Độc Cô cấu kết với di tộc Lâu Lan, nhưng bây giờ nhìn lại, rất có khả năng không phải...

Mà Triệu đại tướng quân bị bệnh, trong chuyện này còn có một vòng xoáy sâu hơn, câu đố lớn hơn.”

“Triệu đại tướng quân có khả năng là người của Lâu Lan?” Con mắt đẹp của Hiên Viên Bình híp lại.

Triệu Tuấn Hào lắc đầu:

“Khả năng này quá nhỏ, nhưng không loại trừ khả năng này, chỉ có thể đi tìm hiểu rõ xem, cổ trùng này đi vào cơ thể như thế nào, mới có thể suy đoán ra nhiều điều phía sau hơn...

“Ừ..” Hiên Viên Bình chìm trong suy nghĩ.

“Cộc cộc cộc... Cộc cộc...” Hiên Viên Bình cân nhắc một lượt, ngón tay ngọc ngà thon dài gõ trên mặt bàn, ba dài hai ngắn, sau đó nàng ta chụm ngón tay lại rồi gõ một cái, phát ra một tiếng 'tu' nặng nề, tiếp theo lại là âm thanh nhẹ hai ngắn ba dài.

“Cộc cộc... Cộc cộc cộc..." Ám hiệu của đám người Giáp Thập Cửu... Mắt Triệu Tuấn Hào lập lòe, khoảnh khắc tiếp theo, trong phòng có cơn gió

nhẹ lướt qua, một bóng dáng màu lam bay vào.

Quần áo dài màu lam, thân hình cường tráng, mặt nạ màu trong xanh.

“Nô tài Giáp Thập Cửu, bái kiến hoàng thượng, ngô hoàng vạn tuế” Giáp Thập Cửu hành lễ, sau đó lại chắp tay với Triệu Tuấn Hào:

“Triệu công công.”

“Thập Cửu, ngươi thay trẫm đi làm một việc” Mặt mày Hiên Viên Bình uy nghiêm:

“Ngươi dẫn theo mười Long Ẩn Vệ, lấy kinh đô làm trung tâm, mở rộng ra ngoài, đi tới các châu huyện tìm người Lâu

Lan. “Thập Cửu tuân lệnh!” Giáp Thập Cửu khom người. “Đi đi!" Nữ đế gật đầu.

Giáp Thập Cửu lui về sau, bước ra ba bước, người đã biến mất, chỉ để lại một làn gió nhẹ.

Đêm dần khuya.

Ánh nến trong tẩm cung hoàng đế sáng trưng, tay Nữ đế đang cầm lật xem cuốn sách cổ, Triệu Tuấn Hào đi tới đi lui, như đang chờ gì đó.

Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến một giọng điệu mềm mại:

“Hoàng thượng, thần thiếp có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với người...”

“Độc Cô Nhã Băng có chuyện gì muốn bàn bạc, hả? Không phải là ..."

Hiên Viên Bình bắt đầu chỉ trích, nhanh mắt nhanh miệng, dập tắt ngọn nến trong phòng.

Quả nhiên, giây tiếp theo, Độc Cô Nhã Băng đã đẩy cửa tiến vào.

Triệu Tuấn Hào còn chưa có động tác gì, Hiên Viên Bình đẩy thẳng hẳn tới chỗ Độc Cô Nhã Băng, đụng vào thân thể mềm mại lả lướt của Độc Cô Nhã Băng.

“Ừm, Hoàng thượng người gấp như vậy sao?”

Độc Cô Nhã Băng hờn dỗi một tiếng, trong bóng đêm bàn tay to của Triệu Tuấn Hào cũng đụng vào Độc Cô Nhã Băng.

Bóng loáng không có gì che đậy. Quả nhiên không mặc gì cả! “Hoàng thượng, cảm giác có gì khác không?”

Trong bóng đêm, dung nhan xinh đẹp của Độc Cô Nhã Băng trở thành dáng vẻ ngượng ngùng say đảm, nàng cần đôi môi đỏ, trong đôi mắt đẹp là gợn nước trong trẻo.

Triệu Tuấn Hào chờ Hiên Viên Bình lên tiếng, nhưng Hiên Viên Bình có bao giờ nhìn thấy cảnh lẳng lơ ghẹo người tới mức này, nhất thời cứng đờ ở sau Triệu Tuấn Hào, không biết nên mở miệng như thế nào.

Ngươi giống khối gỗ vậy hả... Triệu Tuấn Hào thấy thế, chỉ có thể lấp kín miệng Độc Cô Nhã Băng, hắn hơi khom người, ôm lấy thân thể mềm nhũn không xương như rắn nước của Độc Cô Nhã Băng, lấy miệng che miệng.

“Ưmư..'

Ngay sau đó, đón tiếp sự đáp lại nhiệt liệt của Độc Cô Nhã Băng.

Triệu Tuấn Hào ôm lấy Độc Cô Nhã Băng đi vào giường trước, hai người rời môi, sợi chỉ bạc kéo dài trong đêm đen.

Độc Cô Nhã Băng xao xuyến mê ly, trừ khuôn mặt nóng bỏng, tâm tư của nàng cũng nóng bỏng, môi đỏ cắn chặt vô cùng quyến rũ, nàng ôm đầu Triệu Tuấn Hào, dịu dàng thì thầm:

“Bệ hạ có muốn đoán xem, trừ phía trên của ta không... Mặc... Còn chỗ nào không mặc nữa không?”

Triệu Tuấn Hào đè trên người nàng, mơn trơn cơ thể mềm mại lả lướt, bàn tay to không ngừng đi xuống dưới.

Trong bóng đêm dần có tiếng ưm ư vang lên, Hiên Viên Bình đứng cách giường không xa, nhìn những bóng đen vặn vẹo thành một cụm, tim đập thình thịch.

Âm thanh ham muốn hừ nhẹ thoải mái bắt đầu quanh quẩn bên tai nàng ta, nàng ta đỏ mặt thốt ra một tiếng, thoải mái như vậy cơ à?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK