• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sứ đoàn yêu cầu hòa thân, nhưng điều kiện họ đưa ra lại vô cùng tham lam, hoàn toàn là một điều khoản không công bằng, việc này mới khiến nàng ta phẫn nộ.

Hả?

Khi Hiên Viên Bình cau mày, khóe mắt lại đột nhiên liếc ra bên ngoài điện Dưỡng Tâm, có một hình bóng quen thuộc màu xanh vụt qua.

“Triệu Tuấn Hào, ra đây!” Hiên Viên Bình trầm giọng nói.

“Vâng.."

Âm cuối giọng được kéo dài ra, bóng người với bộ đồ xanh lam vừa vụt qua ở ngoài điện lại lóe lên, chính là Triệu Tuấn Hào.

Hảẳn vừa mới vừa ngâm nga hát vừa trên đường trở về điện Dưỡng Tâm, khi đi tới cổng thì nhìn thấy Hiên Viên Bình đang trách măng Hồng lư tự khanh - Lý Trầm Hư, hẳn không muốn bị giận lây nên đã chuồn đi, vậy mà vẫn bị Nữ đế nhìn thấy.

Quả nhiên nam nhân đẹp trai khôi ngô phong lưu phóng khoáng như ta đây, giống như đom đóm trong đêm tối, được định sẵn là phải chịu sự chú ý của vạn người... Triệu Tuấn Hào thong thả bước vào, đến trước mặt Hiên Viên Tịnh khom người hành lễ:

“Nô tài tham kiến Hoàng thượng, Lý đại nhân.”

“Ngươi tới thật đúng lúc. Lý khanh, nói với Tiểu Triệu Tử tình hình hiện tại đi.”

Hiên Viên Bình nhìn Triệu Tuấn Hào thật sâu rồi ra lệnh cho Lý Trầm Hư.

“Hả? Cho hẳn sao... ờ... Hoàng thượng..” Vẻ mặt Lý Trầm Hư khó xử.

Mặc dù đã từng gặp Triệu Tuấn Hào ở phủ của Độc Cô Nhất Hạc, nhưng ông ta chỉ cho rẵng vì chuyện Hoàng hậu nương nương nhận được sự sủng ái nên mới nhờ Độc Cô Nhất Hạc cảm ơn tên tiểu thái giám Triệu Tuấn Hào này một chút thôi.

Mà bản thân Triệu Tuấn Hào nói thẳng ra cũng chỉ là một tiểu thái giám, cũng chỉ có thể là một tên tiểu thái giám mà thôi.

Sắc mặt Hiên Viên Bình nghiêm túc: “Cứ nói đi đừng ngại, không giấu gì Lý khanh, Triệu Tuấn Hào là thân tín của trãm!”

“Khụ khụ.” Triệu Tuấn Hào kho han hai tiếng, liên tục trao đổi ánh mắt với Nữ đế. Giống như đang nói, bí mật như vậy sao người có thể nói cho một người ngoài cơ chứ?

“Khụ khụ... khụ khu... khụ!”

Hóa ra là thân tín của Hoàng thượng... Hồng lư tự khanh - Lý Trầm Hư cũng ho theo. Nhưng không phải ông ta đang trao đổi ánh mắt, mà là bị dọa sợ. Một tên thái giám mà lại là thân tín, chuyện này làm ông ta kinh ngạc đến mức không nói lên lời, ho khan liên tục.

“Triệu... Triệu... Triệu công công... khụ khụ...” Hồng lư tự khanh chắp tay chào hỏi, hăng giọng:

“Nước Bái Nguyệt ở Tây Vực đưa công chúa tới hòa thân, muốn có một mối quan hệ ngoại giao hữu nghị với chúng ta.”

“Ừ”

Triệu Tuấn Hào gật đầu, ánh mắt liếc nhìn sắc mặt lại bắt đầu u ám của Nữ đế, thấp giọng hỏi:

“Điều kiện là gì?”

Khuôn mặt già nua của Hồng lư tự khanh - Lý Trầm Hư cứng đờ, ông ta nhìn lên Hoàng thượng, có thể cảm nhận được Hoàng thượng đang đè nén cơn tức giận, ông ta cắn răng đáp:

“Một trăm nghìn cân lương thực, hai mươi nghìn cuộn vải gấm, ngựa quý Hãn Huyết ba nghìn con...”

“Cho chúng ta sao?” Triệu Tuấn Hào cau mày.

“Cho... cho bọn họ...” Hồng lư tự khanh ngượng ngùng cười, vội vàng giải thích:

“Triệu công công, Đại Hạ không còn là Đại Hạ của trước đây nữa. Đại Hạ bây giờ loạn trong giặc ngoài, Triệu tướng quân ở Bắc Cảnh thì đổ bệnh, các nước ở Nam Cảnh lại âm mưu hợp lại rục rịch đóng quân ở biên g Hoàng thượng vừa mới đăng cơ chưa được lâu... Chúng ta không nên tiếp...”

Sắc mặt Hiên Viên Bình càng lúc càng tối sầm xuống.

“Lý đại nhân đã nói hết lời, còn suy nghĩ rất nhiều về tình hình bây giờ của Đại Hạ như vậy, Tiểu Triệu Tử ta vẫn tôn trọng ngài.”

Triệu Tuấn Hào chắp tay hành lễ, nhưng mắt hẳn lại mở to, vẻ mặt nghiêm túc, chủ đề câu chuyện lập tức thay đổi:

“Nhưng đồng thời, ta cũng xem thường ngài!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK