Giữa cái nắng gắt của buổi trưa hè, tại một góc hành lăng vắng vẻ trong bên trong ngôi trường cấp hai, lời nói của Phó Quan Thượng phát ra thật nặng nề, lại được anh kể bằng một giọng điệu đều đều bình tĩnh.
Xung quanh không gian chỗ hai người đang đứng thì thoảng sẽ có tiếng hò hét và cười đùa của lũ học sinh ở trong sân tập thể dục vọng tới, nhưng nó là không đủ để đánh thức được một Nhiếp Mạch Khanh đang mất tỉnh táo.
Không biết có phải là do cái nắng chói chang của ngày hè hai không mà cô cảm thấy đả cơ thể của mình chếnh choáng như muốn ngã.
“Cậu nói… rời khỏi thị trấn?”
“Ừm.” Phó Quan Thượng gật nhẹ đầu, hai tay anh bấu vào nhau: “Có một gia đình ở trên Thủ Đô muốn nhận nuôi tớ. Trại trẻ mồ côi cũng đã đồng ý rồi. Cuối tuần này tớ sẽ theo họ lên thành phố.”
Cả bốn tay chân của Nhiếp Mạch Khanh đều nhũn mềm, lạnh toát.
“Thế, thế có nghĩa... là cậu sẽ rời đi và không bao giờ... không bao giờ quay trở lại nữa có phải không?”
Phó Quan Thượng nhìn cô, gật đầu rồi lại cúi đầu nhìn xuống hai chân mình.
Dường như lúc ấy, có một thứ nào đó ở trong người cô như sụp đổ. Nhiếp Mạch Khanh đứng chết lặng ở giữa sân trường. Thật lâu, thật lâu sau đó cô mới cười lên một cách cứng nhắc.
“Vậy thì tốt quá còn gì? Lên thành phố lớn tha hồ có nhiều tiện nghi. Ở trên đó giáo dục cũng tốt hơn rất nhiều nữa. Cậu có thể lên thành phố quả là một điều đáng mơ ước. Có lên nhé, Thượng Tử. Khi nào cậu rảnh về đây thăm thì nhớ mua mấy quả táo đỏ cho tớ là được. Tớ thích táo đỏ lắm.”
Nói rồi, Nhiếp Mạch Khanh xoay lưng rời đi, cô vội vã lảng tránh ánh mắt của anh, những tiết học và cả những ngày sau đó cũng vậy, cô đều không muốn đụng mặt với anh.
Nhiếp Mạch Khanh biết cô sợ điều gì. Cô sợ phải tận mắt nhìn thấy anh rời đi thật xa nơi cô đang đứng và chẳng biết đến bao giờ mới có thể gặp lại.
Cả một tuần của họ trôi qua trong im lặng. Đến đêm cuối cùng, vì gia đình ở trên Thủ Đô muốn nhận nuôi Phó Quan Thượng ấy thường xuyên bận việc nên tận đến đêm muộn mới tới đón Phó Quan Thượng.
Nhiếp Mạch Khanh ngồi ở trong phòng, đưa mắt nhìn ra bên ngoài lớp cửa kính nối với ban công hướng ra đường cái.
Hiện tại trời đang mưa lớn, lớp sương lạnh đọng lên trên lớp cửa kính thủy tin khiến cho cảnh vật in trên nền kính bị nhòe đi, nhưng cô vẫn có thể thấy được một chiếc ô tô đen chạy lướt qua trên đường với hai ánh đèn pha chiếu xuyên qua những mảng đêm âm u.
Dù chỉ là lướt qua thôi nhưng Nhiếp Mạch Khanh vẫn có thể nhìn ra được đó là một chiếc xe con vô cùng xa xỉ, một thứ không đời nào xuất hiện ở bên trong cái thôn trấn nghèo nàn này được.
Và nó đang hướng về phía cô nhi viện ở phía cuối dãy đường.
Nhiếp Mạch Khanh lẳng lặng thu lại tầm mắt rồi kéo chiếc rèm cửa đóng lại.
Cả người cô đều không có cảm giác, giống như thứ mà cô đang đặt chân lên không phải là sàn gạch mà là một vùng không trọng lực. Nhiều khi đang bước đi mà cô chỉ muốn ngã mà thôi.
Nhiếp Mạch Khanh đổ người nằm trên giường, khuôn mặt đờ đẫn thất thần
Không thể nói rõ được là cô đang suy nghĩ điều gì nữa, chỉ có thể mơ hồ mà cảm nhận được trong tim cô hình như vừa mới mất đi một điều gì đó vô cùng quan trọng.
“...”
Cộc...
Cộc!
Một tràng những tiếng gõ cồm cộp từ bên ngoài lớp cửa kính bất thình lình vang lên khiến cho Nhiếp Mạch Khanh giật thót cả tim, mắt mở to nhìn vội ra bên ngoài.
“Thượng, Thượng Tử?! Cậu...”
Phó Quan Thượng đẩy cửa ban công ra nhưng không bước vào trong phòng, chỉ ngần ngại nhìn cô rồi đưa mắt trông xuống dưới người mình.
Ướt sũng.
Anh sẽ làm bẩn phòng cô mất.
“Thượng Tử, cậu đang làm gì ở đây vậy? Trở về đi! Chẳng phải cậu sẽ lên Thủ Đô sao?”
Phó Quan Thượng mím chặt hai bờ môi của mình vào với nhau.
Những ngày qua, anh luôn miễn cưỡng nghĩ rằng mình cuối cùng cũng đã có được một gia đình, được rời khỏi cái thị trấn gò bó này và tiến tới một tương lai nhiều cơ hội hơn dành cho anh.
Nhưng đến cuối cùng, anh vẫn không thể nhẹ nhõm mà rời đi được.
“Tớ không muốn xa cậu.”
Đôi mắt anh ẩn chứa sự khẩn khoản.
“Tớ không muốn rời đi nữa. Tớ không muốn đi nữa.”
Bạn có muốn một cuộc sống tốt đẹp hơn không? – Đương nhiên là có.
Nhưng nếu đổi lại là không thể tỉnh dậy được nữa, bạn có còn mong ước cuộc sống giàu có ấy nữa không? – Không!
Đúng vậy. Việc được tiếp tục tỉnh dậy quan trọng hơn sự giàu có rất nhiều. Còn đối với anh, Nhiếp Mạch Khanh còn quan trọng hơn cả hai thứ ấy.
Cô ngồi ở trên giường, bờ môi khẽ mấp máy.
Cô... cũng không muốn anh đi.
Phó Quan Thượng mở to mắt ngạc nhiên nhìn Nhiếp Mạch Khanh dịch người sang một góc của giường nằm, vén chăn lên rồi vỗ vỗ lên chỗ giường trống bên cạnh mình.
Đôi chân nặng nề của Phó Quan Thượng như đã được đánh tan xiềng xích, nhẹ nhàng tiến tới rồi nằm lên trên giường của cô, được cô ôm vào trong lòng, mặc kệ việc cả người anh hiện tại đã uót sũng hết cả vì nước mưa.
Cả hai đều biết rằng mình không muốn phải rời xa đối phương.
Họ đã dành cho nhau quá nhiều kỉ niệm.
Nhớ đến mấy lần nghịch ngợm rồi bị bố Nhiếp phạt đánh mông ở giữa sân đền, hay hái trộm xoài nhà người ta rồi bị chó của chủ nhà xông ra đuổi, leo tót lên bậu cửa sổ nhà người ta rồi không sao mà bước xuống được, phải đến tận đêm bố Nhiếp mới tìm thấy để vác cả hai đứa về.
Tuy hơi xấu hổ (thực ra là nhục vcl) nhưng nó thực sự rất vui bởi vì họ có nhau.
Đối phương chính là người đầu tiên thực lòng xem anh/ cô là bạn.
Lời bạt: Em là trái tim, là lẽ sống, là máu và là trí tuệ của anh.