Từ lúc về đến nhà cho đến hiện tại, Phó Quan Thượng không thể kìm được mà cứ liếc mắt lo lắng nhìn cô.
“Mạch Khanh…”
Nhiếp Mạch Khanh đã bị dọa cho một phen hồn bay phách tán, mồ hôi lạnh túa ra nhễ nhại, kéo theo đó là cơ thể bắt đầu hóa nước rồi lầm ướt hết tất cả mọi món đồ mà cô đang mặc, đến hiện tại vẫn chưa thể hoàn hồn được, còn đang ngồi khóc ở trong góc nhà đằng kia kìa.
Anh vì vội vội vàng vàng kéo cô về nhà trọ mà bản thân cũng bị dính ướt không hề ít.
“Mạch Khanh, cậu đi tắm đi.”
Nhiếp Mạch Khanh vẫn còn đang mếu máo khóc: “Cậu điên à! Mười giờ đêm rồi còn bắt tớ phải tắm sao? Tắm mười giờ đêm chỉ dành cho mấy người hâm thôi! Cậu chưa thấy tớ đang rất tan vỡ à?”
Phó Quan Thượng - người đã đi tắm thêm một lần nữa - híp mắt nhìn cô, vừa mới bước chân lại gần Nhiếp Mạch Khanh, anh đã phải vội vàng che mũi đi mà nhăn mày.
“Thương cái khỉ gì tầm này nữa. Cậu mà không tắm mau là ngày mai trở thành cá ươn luôn đấy! Không cho ngủ giường đâu!”
“Hu hu! Sao trên đời lại có người ác như cậu chứ??? Tớ sẽ bị tan nếu chạm vào nước đó! Cậu muốn tớ tan chảy đến chết luôn à?”
Cô khóc nhiều đến nỗi làn da bắt đầu chuyển sang màu xanh nhạt, mái tóc đen hóa thành những sợi thủy tinh trong suốt, nước chảy từ người cô tạo thành một vũng nhỏ ơ trên sàn nhà, sắp lan đến cả chân của anh luôn rồi.
Phó Quan Thượng vội vàng lùi ra sau để không dẵm phải nước.
“Nhưng chẳng phải cậu từng nói cậu bị lôi xuống biển xong vẫn ngoi lên lành lặn được, như thế chẳng phải vẫn chạm được vào nước mà không tan ra hoàn toàn sao?”
“…!”
Nhiếp Mạch Khanh đang khóc chợt bặm môi lại, lớ ngớ nhớ về cái khoảnh khắc đáng nhớ nhất trong cuộc đời của cô đó.
Ừ nhỉ?! Tại sao lại vậy? Cô nếu đi dưới trời mưa làm đảm bảo sẽ toang luôn, nhưng từ dưới biển lên thì vẫn còn lành lặn!
A, chẳng lẽ cô vẫn tiếp xúc được với nước trong điều kiện có vật để chứa nước sao?
Nhiếp Mạch Khanh hét lên một tiếng lớn, hai bàn tay vỗ vào nhau cứ như vừa được thông não bởi một khám phá nào đó.
“Đợi tí! Để tớ thử!”
Thế là cô chạy hùng hục vào trong phòng tắm, lấy một cái chậu giặt quần áo rồi hứng ở dưới vòi nước.
Phó Quan Thượng vểnh tai nghe tiếng nước rào rào chảy ở trong nhà tắm rồi lại nghiêng đầu nhìn vũng nước còn đang đọng ở trên sàn nhà và những vết chân ẩm ướt dinh dính kéo dài từ cửa nhà đến phòng tắm, những đầu ngón tay trong vô thức nắm chặt vào nhau run rẩy.
Nhiếp Mạch Khanh!!! Cô để lại anh ở đây là để bắt anh phải dọn cho cô sao?!
Thế là anh lại phải lấy cái chổi lau nhà dựng ở ngoài ban công để lau đi đống nước ở trong góc phòng, nhưng còn chưa lau được bao nhiêu thì Nhiếp Mạch Khanh đã bê cả một chậu nước đầy rồi đặt rầm cái xuống sàn.
Nước trong chậu sóng sánh rồi văng hết ra bên ngoài.
Nhiếp Mạch Khanh phấn khích lau đi mấy vệt nước ở trên mặt mình mà hoàn toàn không hề để ý đến có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào cô đầy sát khí.
“Xong rồi! Để tớ thử nhé!”
“Cái con nhỏ này! Sao lại bê nước ra bên ngoài…”
“Á Á Á Á Á Á Á Á!!!”
Nhiếp Mạch Khanh xắn quần bước cả hai chân vào trong chậu nước, nhưng còn chưa đầy một giây sau thì cả người cô đã bị rơi sụp cái xuống nước cứ như bị xuyên qua sàn nhà, rơi xuống tầng dưới.
“Mạch Khanh!!!”
Phó Quan Thượng mở trợn mất hoảng hốt, vội vàng ném cái chổi lau nhà ở trong tay đi mà quỳ xuống bên cạnh chậu nước đang gợn sóng.
Hoàn toàn không hề thấy cô đâu cả! Cứ như là rơi xuống một lối vào dẫn đến đâu đó vậy!
Cái chậu vẫn thế, không hề có dấu hiệu thông xuống tầng dưới.
Nhiếp Mạch Khanh cứ như hóa thành bọt nước rồi biến mất tăm luôn vậy, nhưng chỉ có cô là biến mất, đống quần áo mà vừa nãy cô mặc thì lại đang nổi lềnh bềnh trên chậu.
Cô… đâu rồi?!
Anh kinh hoảng cầm lấy đống quần áo mà chẳng thấy chủ nhân của chúng đâu cả, liếc mắt nhìn ra xung quanh, bất chợt anh phát hiện ra mặt nước trong chậu đang dao động dữ dội.
“Ơ…”
“U oa oa!!!”
Từ dưới mặt nước ở trong chậu, Nhiếp Mạch Khanh nhảy tùm ra khỏi nước rồi bò trườn ra sàn nhà.
Cả cái chậu đều đổ xuống làm ướt hết sàn nhà, từ eo cô trở xuống đều không thể thấy gì cả, chỉ có nửa phần trên là hiện lên một màu xanh nhàn nhạt.
Mãi một lúc sau đó khi cơ thể cô đã khô đi được một lúc thì mới có thể thấy rõ được từng bộ phận trên cơ thể của cô.
“Vãi cả chưởng!... Khụ khụ khụ khụ khụ! *sặc thấy bà nội* khụ khụ ọe ọe! *sặc thấy ông cố*”
Hai giây sau cô mới có thể nhè hết nước ở trong người ra được, nhìn cơ thể mình không tan rã hẳn dù cho bước cả người vào nước, Nhiếp Mạch Khanh sốc đến nỗi văng tục tứ lung tung.
“Đù má! Tớ, tớ hiểu rồi! Vậy ra chỉ cần có chỗ để đựng ‘nước’ khiến cho ‘nước từ người tớ’ không bị lan tràn ra thì tớ vẫn có thể quay trở lại hình dạng là người! Vậy là vẫn đi tắm được rồi! Chỉ cần ngồi trong chậu thôi! U dê!”
Nhiếp Mạch Khanh bò dậy từ dưới sàn nhà, hào hứng quay ngoắt đầu sang nhìn Phó Quan Thượng, bất chợt cô phát hiện ra khuôn mặt của anh hiện giờ đã đỏ bừng lên như quả cà chua.
Lúc đầu cô không hiểu nhưng một lúc sau thì vô tình nhìn thấy đống quần áo của mình đang nằm trong tay anh, kết hợp với cảm giác man mát kì quái trên toàn cơ thể, cô đã biết ra lí do tại sao anh lại có phản ứng như thế rồi.
“Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á!!!”
Lộ hết rổ hoa quả rồi!!!