Nhiếp Mạch Khanh mở cái bọc đựng một tập giấy vẽ ra, nhìn ở trên cùng là một bìa truyện với tiêu đề: “Công chúa tốt bụng Lily” – Tác giả: Thư Hạ.
Oa, ra là truyện cổ tích dành cho những cô gái sao? Dễ thương quá.
Tuy nét vẽ có hơi ngệch ngoạc nhưng dù sao vẫn có thể nhận dạng được hình nào ra hình nào.
Nhiếp Mạch Khanh lật tờ giấy đầu tiên đó ra sau cùng, bắt đầu đọc mở đầu của câu truyện.
[Ngày xửa ngày xưa, ở một vương quốc nọ, có một cô công chúa xinh đẹp tên là Lily được sinh ra đời. Nhưng chẳng may với cô rằng hoàng hậu – người mẹ yêu quý của cô đã mất khi cô mới chỉ là một đứa trẻ năm tuổi.
Vua nhanh chóng cưới về một hoàng hậu mới. Bà người mẹ kế ấy không hề yêu thương cô chút nào, thậm trí là ghen tỵ với nhan sắc của cô.
Tuy vậy, cô vẫn có người anh trai là hoàng tử của vương quốc vô cùng quý mến mình.]
Nhiếp Mạch Khanh nghĩ trong đầu rằng cô công chúa ấy sẽ được anh trai bao bọc rồi sau đó cưới được hoàng tử thôi, tâm hồn thiếu nữ trong sáng cứ thế được bay bổng, tay cô lật tiếp sang tờ thứ hai.
[Hoàng tử: Lily! Lại đây anh trai cho em quà này!
Lily vui mừng chạy đến chỗ của anh trai, nhưng chẳng may cô vấp vào váy của mình rồi ngã lăn xuống dưới thảm cỏ. Anh trai liền vội vàng dùng người mình để đỡ lấy em gái.
Cô vội vàng đứng dậy rồi đỡ hoàng tử đứng lên.
Lily: Ui da! Anh ơi, anh có sao…
Hơ… Chết rồi?]
Chết rồi?
Nhiếp Mạch Khanh đờ đẫn nhìn vị hoàng tử kia bắn máu tè le ở trên trang giấy, miệng há ra éo biết nên nói gì.
Đúng lúc ấy thì Phó Quan Thượng ở bên ngoài hiệu sách đập đập lên chỗ cửa kính ở gần bàn thu ngân.
“Mạch Khanh! Về thôi!”
“A, đợi chút. Cậu cũng vào đây luôn đi.” Rủ nhau chết chùm.
“Vào đây?”
Phó Quan Thượng tò mò nhìn thứ cô đang cầm ở trên tay rồi cũng đi tới đẩy cửa rồi bước vào bên trong.
Thư Hạ nhìn anh cứ như nhìn một vị thần thánh từ trên trời rơi xuống, há hốc đến không khép miệng lại được.
Đẹp… Đẹp trai quá!!!
Ai vậy? Sao trước nay cô ấy chưa từng thấy anh xuất hiện?!
Phó Quan Thượng bước ra đằng sau quầy thu ngân rồi đứng chen vào chỗ của Nhiếp Mạch Khanh, đôi mắt anh hướng xuống nhìn những ô tranh được tô tô vẽ vẽ.
[Sau cái chết của người anh trai, lúc nào Lily cũng trong trạng thái buồn bã. Nhưng mọi thứ vẫn đến với cô thật may mắn khi cô và hoàng tử nước láng giềng yêu nhau và đi tới mối quan hệ hẹn hò.
Ả hoàng hậu ghen ghét trước tình yêu của cô, vì vậy đã cho thuốc độc vào một li sinh tố xoài ròi đem đến cho cô uống.
Lily không nghi ngờ gì liền vui vẻ nhận lấy, nhưng lúc cô đang chuẩn bị uống thì đột nhiên vị hoàng tử kia đá ngã cô ra sau, giằng lấy cái ống hút rồi một hơi tu sạch.
Sau đó, hoàng tử chết.
Lily: Không! Hoàng tử!!!]
Phó Quan Thượng & Nhiếp Mạch Khanh: “……”
Lại chết.
[Đau lòng trước cái chết của hoàng tử, Lily quyết định nhảy lầu tự tử, đúng lúc ấy thì một hệ thống hiện lên và nói: Nếu như hoàn thành hết tát cả nhiệm vụ, tôi sẽ khến cho tất cả những người thân yêu của cô sống lại!
Lily đồng ý, sau đó cô xuyên tới thế giới thời hiện đại.]
Quá gắt. Mạch chuyện cua quá gắt rồi.
Phó Quan Thượng dụi dụi mắt cho đỡ đau rồi mới nói với Nhiếp Mạch Khanh đang nghệt mặt ra đó.
“Đọc tiếp đi.”
[Nhiệm vụ của cô là quyến rũ một chàng tổng tài lạnh lùng đẹp trai nhà mặt phố bố làm to, tuy bên ngoài lạnh lùng nhưng bên trong băng khối.]
Chắc chắn nam chính là đây rồi.
[Trong một lần vắt nước chanh, Lily lỡ tay khiến cho hạt chanh bay vào mắt của tổng tài.
Tổng tài chết.]
“……”
Cả hai người đọc đến đoạn đó là không thể đọc nổi được nữa, đôi mắt nãy giờ giật giật lên không sao mà khống chế nổi được.
“Rốt cuộc em đang muốn hướng truyện tới thể loại nào vậy?”
“A, em… Em muốn viết truyện lãng mạn, mơ mộng, cảm động, kì bí, hành động, tổng tài và thêm chút phá án nữa ạ.”
“Sao nhiều thể loại thế? Mà khoan, phá án ở khúc nào vậy?”
“Nó, nó là ở khúc sau ạ. Khi tổng tài lạnh lùng đẹp trai nhà mặt phố bố làm to, tuy bên ngoài lạnh lùng nhưng bên trong băng khối…”
“Tên tóm tắt thôi em ơi.”
“Dạ. Khi tổng tài chết, Lily bị cảnh sát truy lùng nên đã bỏ trốn lên Bắc Cực, ở đấy cô làm bạn với gấu và chim cánh cụt. Nhưng ngoài cô ra thì còn có một tên sát nhân nữa cũng đang trốn ở đấy.”
Thư Hạ kể liếng thoắng: “Lily bị tên sát nhân mặt nạ thuỷ thủ mặt trăng rượt chạy bán sống bán chết ở trên Bắc cực, trong lúc vô tình chạy trốn vào trong hang đá, cô ấy đã đánh thức một vị thần lạc đà. Thần lạc đà vì để cảm ơn Lily nên đã bắn tia lazer từ mắt để bắn bay tên sát nhân thuỷ thủ mặt trăng sang thế giới khác.”
“Nhưng ngay sau đó thần lạc đà cũng chết bởi vì lạc đà làm sao mà sống ở Bắc cực được? Trước khi rời khỏi thế gian, thần lạc đà đã hấp hối nói những đứa con của ông ấy ở trên sa mạc đang thiếu nước, vì vậy nên muốn Lily đem nước cho bọn chúng uống.”
“Lily vì cảm động trước tình cha con cao cả nên đã thành lập một hiệp hội bảo vệ bố và trẻ em. Hết truyện ạ. Ý nghĩa em muốn truyền tải là: Đừng chạy lên Bắc cực. Hai anh chị có nhận xét gì không ạ?”
Nhiếp Mạch Khanh mồm chữ A mắt chữ O nhìn Thư Hạ đang mong chờ nhìn hai người họ, vội vàng huých huých khuỷu tay của Phó Quan Thượng, nhưng anh cũng đang ú ớ chẳng khác gì cô.
“Truyện của em nó khá là… thú vị?”
“Thú vị chỉ là một câu khen khi ai đó không biết nên nhận xét gì thôi.”
Thư Hạ thất vọng cúi gằm đầu xuống, miệng lẩm bẩm rất tội nghiệp.
“Dù sao ai đọc truyện em cũng đều có phản ứng giống như anh chị vậy, cảm ơn vì đã đọc truyện của em ạ.”
Thấy Thư Hạ lủi thủi cất lại tập truyện tranh vào trong cái bọc, Phó Quan Thượng mím môi, sau một lúc nghĩ ngợi, anh rút một tờ giấy A4 ở dưới gầm bàn quầy thu ngân ra rồi lấy một chiếc bút bi để viết.
“Hay để anh viết ra một cốt truyện khác trong vòng mười phút, em mang về để tham khảo thêm nhé. Anh sửa lại từ đoạn ‘Ngày xửa ngày xưa’ nha.”
“Như vậy là sửa hết rồi còn gì?”
Thư Hạ: “Không sao đâu ạ! Trình độ sáng tác của em còn non kém nên em rất vui khi được anh chị chỉnh sửa truyện ạ!”
Phó Quan Thượng – một học sinh giỏi văn toàn tỉnh ngay trong thời khắc ấy đã thể hiện ra tài năng của mình, nhìn anh viết trên giấy mà động tác tay nhanh đến nỗi chẳng thấy bút nhấc lên, cả hai cô gái đứng nhìn ở bên cạnh đều há miệng lên đầy phấn khích.
“Xong rồi.”
Phó Quan Thượng ném chiếc bút bi kia lên bàn, đưa mấy tờ giấy đó cho Thư Hạ. Cô bé ấy nhận lấy nó, miệng ríu rít cảm ơn.
“Em nhất định sẽ cải thiện thật tốt! Cuối tuần này anh chị ra trường em để cổ vũ cho em nha!”