Phó Quan Thượng gắn một cái lốp xe mới vào chiếc ô tô, dọn sơ qua đống dụng cụ sửa xe đang bày la liệt ở dưới sàn nhà rồi chống người đứng lên, vén lấy lớp áo phông ở dưới bụng mình để lau qua chỗ cần cổ trắng trẻo đã nhễ nhại mồ hôi.
Bất chợt người đang đứng ở bên cạnh anh ngã rầm xuống đất, mũi xịt máu tươi.
“Ối! Cô có làm sao không?!”
Phó Quan Thượng vội vàng cầm tay của nữ chủ nhân của chiếc xe hơi này để kéo bà ta lên nhưng chẳng hiểu sao, người phụ nữ trung niên kì cục này lại nhìn anh đầy say mê đến thế.
“Đừng gọi người ta là cô! Người ta còn trẻ lắm! Mới có bốn mươi tuổi thôi à… Hi hi hi, phải gọi người ta là… em chứ!”
Phó Quan Thượng ngờ nghệch người phụ nữ đó, giống như là bị điện giật mà vội vàng rút ngay tay về khiến cho bà ta ngã dúi dụi lại xuống dưới đất thêm một lần nữa.
“Ối ui cha! Nát mất cái mông vừa mới đi sửa một triệu tệ của người ta rồi!”
“Hơ… Cháu xin lỗi cô.”
“Sao lại xưng cô nữa rồi! Phải gọi là… em ơi!”
Phó Quan Thượng tái xanh cả mặt lại nhìn “nàng tiên cá quá khổ” đang nửa nằm nửa ngồi trên mặt đất mà bắn tia mắt toàn hình trái tim về phía mình, đang không biết phải làm sao thì may quá, ông chủ của xưởng sửa xe này đã nhanh tay lẹ mắt ra tiếp ứng, đỡ người phụ nữ kia dậy.
“Ôi tôi xin lỗi! Cái thằng bé này tôi mới tuyển chưa được bao lâu nên chưa quen nói chuyện với khách hàng. Xin quý cô bỏ qua cho nó nhé?”
Đang nằm chờ đợi ở dưới đất thì đột ngột bị một lão già trung tuổi đỡ lên chứ không phải là chàng thanh niên trẻ đẹp trai cao ráo kia, khuôn mặt của bà ta hiện rõ lên sự bất mãn, xì một tiếng khinh khỉnh, thái độ cũng thay đổi một trăm tám mươi độ luôn.
“Né xa người ta ra! Tay toàn dính xăng dầu mà dám động vào người người ta sao? Nếu như lão mà để dính bẩn lên cái áo Gucci này của tôi á là tôi lấy hết nhà của lão ra đem đi bán để lấy tiền đền bù đấy! Lúc đó chỉ xin lỗi thôi à? Hứ!”
Bà ta hất tóc một cái rồi xoay người, mấy ngẫn mỡ phệ lòi hết ra khỏi lớp áo hàng hiệu, theo từng nhịp bước chân của bà ta mà lúc la lúc lắc y như một miếng thạch hoa quả, ngồi lên xe rồi phóng rời khỏi xưởng.
Trước khi đi, bà ta còn lưu luyến và thổi một nụ hôn gió đến chỗ của Phó Quan Thượng, thấy vậy, ông chủ xưởng xe đã liều mạng lao ra để đỡ thay cho anh cái nụ hôn của hải cẩu biển đó rồi bất lực nằm lăm xuống dưới đất, ho lên đầy yếu ớt.
Nữ chủ xe kia thấy nụ hôn của mình không đến được với má người đẹp, gừ lên một tiếng tức tối rồi đạp ga phóng đi luôn.
“A Thượng…”
“Ông chủ?”
“A Thượng ơi… Tôi còn sống được bao lâu nữa vậy? Hự! Nụ hôn của mụ béo ấy quả thực đúng là mạnh ngang nghìn tấn chất độc mà…”
Phó Quan Thượng bó tay nhìn lão già nằm ở trên đất, khuôn mặt bày ra cái điệu bộ: “Xả thân để cứu người đẹp, lão đây nguyện chết” mà thanh thản chắp hai tay trước ngực, liếc nhìn ra xung quanh thấy mọi người đều đang nhìn hết về phía của hai người họ thì xấu hổ ho lên mấy tiếng, vội đỡ ông chủ đứng dậy.
“Lão Lục à, cho cháu hỏi một câu này được không?”
“Ừ, hỏi đi nhanh lên trước khi lão tắc thở.”
“…” Phó Quan Thượng há miệng nhìn chằm chằm vào lão ta: “Xưởng xe này được xây để chuyên sửa xe cho nữ giới ạ?”
“Hỏi chấm? Sửa xe còn phân biệt nữ với nam là sao?”
“Cháu chẳng biết nữa. Cháu chỉ đang không biết là tại sao xưởng của lão lại toàn nữ giới đến thôi, còn nhiều vô cùng nữa.”
Lão Lục đang nằm ngẩn ngơ ở trên đất khẽ quét mắt nhìn một lượt quanh cái xưởng sửa xe của mình, thấy khách đến toàn là nữ giới thật, không những vậy, ngoài những người đang làm dịch vụ ra còn có cả hàng dài đang ngồi chờ ở bên ngoài để được vào sửa xe.
Đông như kiến vậy.
Trên hết, tất cả bọn họ đều đang đỏ mặt mà len lén liếc nhìn về phía Phó Quan Thượng.
“Là tại nhóc chứ còn ai?”
“Hả? Nhưng tại sao là tại cháu?”
“Soi gương đi rồi biết.”
Phó Quan Thượng nghe vậy thì ghé tạm vào một chỗ cửa kính xe ô tô đang được sửa tại đó, thắc mắc hỏi.
“Mặt cháu dị dạng lắm sao?”
Lão Lục: “…”
Làm thêm được một lúc nữa, Lão Lục đã vội đá đít anh về bởi vì xưởng đã quá tải rồi, không thể tiếp nhận thêm khách được nữa.
Phó Quan Thượng cứ thế mà ngơ ngơ ngác ngác mà được đi về sớm, không những vậy còn được thưởng lương gấp hai lần người khác.
Hôm nay là ngày cuối tuần, bầu trời đổ bóng râm vô cùng mát mẻ, anh dự định sẽ đi dạo một vài vòng trước rồi hẵng về nhà trọ sau.
Đi qua mấy dãy phố, qua mấy đoạn đường đông đúc, thấy phía trước có một công viên rất đẹp ở giữa lòng thành phố, Phó Quan Thượng đã nhấc chân rồi bước vào bên trong đó, tìm một chỗ ghế đá trống rồi ngồi xuống, đưa mắt nhìn ra xung quanh.
Bình thường công viên này rất đông người qua lại, tập thể dục hoặc dắt thú cưng đi dạo, nhưng hôm nay anh lại để ý thấy quanh chỗ anh ngồi có vẻ hơi vắng người thì phải.
“Cái bài hàm lượng giác ấy! Cái bài hàm lượng giác như đ* ở gần cuối trang mày có làm được không?”
“Đệt mợ! Đừng giục nữa! Tao cũng đang suy nghĩ đây!”
“Bài khó như l** ấy!”
“Tự nhiên đổi giáo viên làm gì? Cái gã cao cao có râu như lông b*** mới vào lớp mình có đai đen taekwondo và có quan hệ với thị trưởng thành phố, bọn mình động vào éo nổi đâu!”
“Aisss! Tại sao cái bài này lại không có trên mạng nhể?”
“?”
À…
Phó Quan Thượng cuối cùng cũng biết được lí do tại sao người ta lại né chỗ này đi rồi, tại vì ở gần đấy có mấy tên học sinh thuộc trường trung học phổ thông nam cá biệt đang ngồi học, mặt mũi bặm trợn như thế, ai mà dám đi qua?
Nhưng mà học sinh xấu mà lại cùng nhau ngồi học nhóm, nghe có vẻ là người tốt. Ấy! Nói lạc rồi...
Phó Quan Thượng nhìn đám học sinh đó đang vò đầu bứt tai để làm bài, lại nhớ về mình mấy tháng trước khi vẫn còn đang đi học.
Học sinh thành phố vẫn phải học cả những ngày cuối tuần sao? Khổ ghê…
Suy nghĩ ấy của Phó Quan Thượng vừa chỉ mới thoát ra khỏi đầu, bất chợt anh phát hiện ra đồng loạt tất cả lũ học sinh xấu đó đã quay hết sang nhìn chằm chằm vào mình.
Ở trong phòng trọ.
Choang!
Nhiếp Mạch Khanh sững sờ nhìn chiếc cốc bằng sứ bất chợt tuột ra khỏi tay mình rồi rơi xuống, vỡ tan tành ở trên mặt đất.
Vừa nãy, các đầu ngón tay của cô đều run lên, giống như đã cảm nhận được một điều gì đó.
Phù... May quá.
Đó là cái cốc của Phó Quan Thượng.