Nắng xuyên qua lớp kính cửa sổ, chiếu thẳng vào mắt của Nhiếp Mạch Khanh khiến cho cô lóa mắt, khó chịu nhăn mày rồi cáu kỉnh quờ quạng ở bên cạnh để lấy chăn đắp lên đầu mình.
Sờ mãi cô mới nắm được một mảnh vải, đang tính kéo thật mạnh thì bất chợt ở trên đỉnh đầu của cô vang lên một tiếng kêu khe khẽ.
Cũng vì một âm thanh kì lạ đó mà cô mới bần thần mà mắt nhắm mắt mở tỉnh dậy, ngó đầu nhìn lên cái nơi vừa mới phát ra tiếng kêu ấy.
... Phó Quan Thượng?
Ể?... Ểeeeeeee???
Nhiếp Mạch Khanh giật bắn cả người lên, vội che lấy miệng mình để không hét toáng lên vì sửng sốt.
Trong căn phòng trọ với diện tích khiêm tốn, giữa những đống ngổn ngan lon bia rỗng, ở trên chiếc giường nhỏ góc phòng... Ngay tại đây, tối hôm qua thôi, anh và cô đã cùng nhau vai kề vai, má kề má mà ngủ!!!
Oh my god! What the f*ck?! Crazy! It’s crazy! Can i believe this? Oh, Santa Maria, forgive me Lord!!!
Nhiếp Mạch Khanh vò đầu hối hận vì hôm qua thấy chỉ ăn thịt nướng thì cứ thiêu thiếu gì đó nên bắt chước mấy người lớn chạy xuống siêu thị đi mua mấy lon bia, kết quả, là say mèm thế này đây.
Cô vội vàng ôm cái đầu đau như búa bổ xuống dưới giường, kéo lại vạt váy bị lệch mà loạng choạng tiến vào bên trong phòng vệ sinh, nhưng giữa đường đi, vì bật dậy quá đột ngột cộng với quả đầu ong ong như có cả hàng nghìn con ong đang vò vẽ trước mặt, hai chân cô loạng choạng rồi ngã uỵch xuống dưới đất.
Vì tiếng động ấy quá mức lớn nên đánh thức luôn cả Phó Quan Thượng. Anh hớt hải dựng phắt sống lưng lên, hốt hoảng quay người nhìn sang bên thì đã thấy Nhiếp Mạch Khanh ngồi quỳ ở trên đất, phóng thích hết tất cả những gì đã lưu trữ ở trong bụng mình ra.
“... Ọe!”
Phó Quan Thượng: “......”
“U... huệ!... Khụ khụ khụ!... Ọe!”
Phó Quan Thượng sau khi ổn định lại thần trí một lúc mới bước được xuống dưới giường, nhìn Nhiếp Mạch Khanh gần như đã mất hết sức sống đến mức mặt teo tóp hẳn đi, anh há miệng ra và mãi một lúc lâu sau đó mới có thể bật lên được thành tiếng.
“... Ngày hôm nay cứ nghỉ tạm ở nhà một hôm đi. Khi nào khỏe hẵng làm gì thì làm.”
Nhiếp Mạch Khanh mới đầu còn lắc đầu, nhưng chỉ ngay hai giây sau đó cô lại thấy trời đất trong mắt mình đảo lộn xoay vòng thì khiếp đản bịt kín miệng lại, mặt máy tái xanh như tàu lá chuối, vội vã ra hiệu cầu cứu để Phó Quan Thượng đỡ mình nằm lại lên giường.
Anh thở dài nhìn cô, hơi khom lưng xuống rồi bế bổng cô ở trên tay như công chúa, bước tới bên giường rồi nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống, vừa kéo chăn đắp lên cao cho cô.
“Nếu như chưa khỏe hẳn thì cấm không được tự tiện đi lại lung tung, biết chưa hả?”
Nhiếp Mạch Khanh gật gật đầu, yếu ớt chui vào trong chăn.
Phó Quan Thượng nhìn cô thở dài, khẽ đưa tay vuốt nhẹ lên trán cô rồi đứng dậy đi kiếm chổi lau nhà để thu dọn cái đống “cầu vồng nhân tạo” do cô tạo ra kia.
Mọi chuyện cứ thế rất bình thường cho đến khi, anh phát hiện...
Phó Quan Thượng một tay cầm chổi lau nhà, đôi mắt mở lớn nhìn xuống nơi đáng lẽ ra nên là một bãi ** nhưng xuất hiện trước mặt anh lại chỉ là một vũng nước lã.
Hóa ra mọi thứ mà Nhiếp Mạch Khanh ăn đều sẽ bị hóa thành nước sao? Cơ thể cô rốt cuộc kì lạ đến mức nào vậy?
Anh còn để ý thấy, giữa vũng nước trong ấy còn có mấy thứ nào đó đang lấp lánh phản lại ánh sáng của tia nắng mặt trời nên ngồi xổm xuống, đưa tay nhặt thử lấy một viên lên.
Là... pha lê?
Phó Quan Thượng kinh ngạc đến không nói lên lời, vội dụi mắt để nhìn lại rồi đưa viên pha lê màu trong suốt ấy ra hướng có ánh sáng.
Tia sáng xuyên qua viên pha lê vẫn giữ nguyên được sự thanh khiết, còn tản ra nhàn nhạt bảy sắc của cầu vồng. Viên pha lê không có sọc trắng, không có bất kì màu nào khác ngoài sự trong suốt và tinh khiết đến hoàn hảo.
Nó là viên pha lê tự nhiên thuộc hàng cao cấp và tinh khiết nhất, cũng là loại pha lê có giá nhất.
Phó Quan Thượng vội che miệng lại rồi chạy đi đến bên cạnh Nhiếp Mạch Khanh, lay mạnh người cô dậy.
Chết tiệt! Nhiếp Mạch Khanh! Cơ thể cậu còn đặc biệt đến nhường nào?!
...
Một khoảng thời gian sau khi hai người lên thành phố, cuộc sống của cả hai đều đã ổn định rất nhanh giống như thể đáng lẽ ra bọn họ nên đến đây sớm hơn vậy.
Hôm nay hiệu sách khá vắng người nên Nhiếp Mạch Khanh được dịp ngồi ở trên bàn thu ngân, tay chống cằm, mắt nhìn đi đâu đó rồi nghĩ ngợi vẩn vơ.
Cô vẫn còn đang sốc bởi vì mình có thể “huệ” ra pha lê. Sau khi đem đống pha lê đó đến cho một cửa tiệm đá quý, họ đã được chủ cửa hàng trả giá rất cao cho số pha lê đạt đến độ cực hiếm đó.
Nhưng cả hai đều không có ý định tạo ra đống pha lê đó lần nữa.
“Ôi, Khanh Khanh, em đang làm gì mà đờ đẫn thế hả? Đang yêu rồi đúng không?”
Nhiếp Mạch Khanh bị tiếng gọi ấy làm cho giật mình mà ngóc đầu nhìn lên, vội dựng thẳng lưng dậy.
“Làm, làm gì có đâu ạ?”
Người vừa với gọi hồn cô về kia là chị Nghiêm, làm việc bán thời gian ở đây trước cả cô, sau mấy tháng xin nghỉ để sinh con thì mới một tuần nay quay về làm việc lại. Thấy cô ấp a ấp úng như vậy thì chị ấy khanh khách cười lên.
“Không cần phải giấu đâu. Đồng nghiệp, chị em thân thiết với nhau cả mà.” Chị Nghiêm khoác lấy vai cô, áp sát vào tai của Nhiếp Mạch khanh rồi nhỏ giọng bí hiểm: “Này, có phải em và anh người yêu siêu cấp bảnh trai kia đang sống chung với nhau không? Hí hí hí! Làm gì nhau rồi hả?”
“Chị Nghiêm!”
Nhiếp Mạch Khanh đỏ mặt vội vàng lắc đầu nguây nguẩy, nhưng hành động ấy của cô ngược lại càng khiến cho chị Nghiêm chắc chắn hơn.
Đã abc rồi xyz nhau rồi, không chối được đâu! Kkkkkk!
“Thôi đừng có mà ngoan cố! Tối nào cũng đến đón rồi xoa đầu các thứ, không phải người yêu thì là gì? Khanh Khanh sướng quá đi mất, có ghệ đẹp một mét chín, ôn hòa lại cưng sủng mình vô điều kiện. Mới ngày hôm qua thôi, cái lỗ tai chưa đến tuổi lão hóa của chị đây còn nghe được thoang thoảng tiếng khen “Mạch Khanh, cậu đáng yêu quá” phát ra từ chỗ của hai người đấy. Lẽ nào em đang nói tai chị có vấn đề sao?”
Nhiếp Mạch Khanh đã ngượng đến tái mặt, chầm chậm nhớ lại cảnh tượng tối hôm qua rồi xấu hổ mím môi lại.
Hôm qua vì ngủ gật nên lúc khóa cửa hiệu sách rồi ra về, ở trên mặt cô vẫn còn in nguyên mấy vệt đỏ đỏ của mép bàn, vì thế nên Phó Quan Thượng cười lên rồi nói cô đáng yêu.
Anh rất hay khen cô đáng yêu. Ngày xưa khi còn ở trong trấn cũng vậy.
Lúc ấy trường anh tổ chức ngày hội thể thao, cuối giờ, lũ nam sinh có rủ nhau chơi trò bốc thăm, bốc trúng cái gì thì phải đi tìm được thứ đó.
Cô vốn chẳng liên quan gì đến trường của anh cả, nhưng trong lúc đang ngồi ngủ ở trong lớp, Phó Quan Thượng bất ngờ xông vào trong lớp cô rồi khênh cô đi mất, bế vào trong trường nam sinh thị trấn.
Lúc đứng ở trên bục, được trọng tài hỏi trong tờ giấy của anh có ghi gì, thì Phó Quan Thượng cứ tự nhiên như không mà nói.
“Tờ giấy mà em bốc được có ghi: ‘Hãy đi tìm một người đáng yêu nhất mà bạn thấy’.”
Từ đó, ở trường nam sinh, mỗi khi nhắc đến cô thì chắc chắn bọn họ phải đệm thêm ở đằng sau cái từ “đáng yêu” vào.
Ôi Thượng Tử ơi, con gái tuổi đó không muốn bị khen là đáng yêu đâu.
Nhất là với mấy người đang cố để tỏ ra rằng mình là người lớn như tớ.