Cậu ta nói chị là nói Diệp Như Tuyết.
Dù sao cậu ta chưa từng gọi Diệp Thiều Hoa là chị.
Ông Diệp không muốn cùng Diệp Duệ nhiều lời, chỉ nhìn về phía Diệp Thiều Hoa, “Thiều Hoa, hôm nay cháu cũng mệt mỏi rồi, mau lên lầu tắm rửa sửa soạn một chút rồi ngủ đi.”
“Vâng ạ.” Diệp Thiều Hoa ánh mắt không nhìn bất cứ người nào trong gia đình này trừ ông.
Cô nói xong rồi đi lên lầu, thỉnh thoảng quét mắt nhìn qua những người kia đầy thờ ơ và xa lánh.
“Cha, mẹ, có chuyện gì vậy?” Diệp Như Tuyết mấp máy môi, gia thế của nhà họ Vân lớn cỡ nào, đánh chết ả ta cũng không tin những người như thế thật sự coi trọng Diệp Thiều Hoa.
Diệp Minh lắc đầu, không giải thích.
Đả kích đêm nay đối với hắn quá lớn.
Chờ Diệp Minh đi rồi, Từ Bội Bội mới nhớ ra cái gì, “Dì Lưu, đem canh cho Thiều Hoa đi.”
Sau khi phân phó xong, Từ Bội Bội nhìn Diệp Như Tuyết, bỗng nhiên híp mắt, “Như Tuyết, sao mẹ cảm giác con béo hơn trước nhiều nhỉ?”
“Sao cơ?” Diệp Như Tuyết trong lòng chất chứa truyện của Diệp Thiều Hoa, cũng không hề để ý, “Trước đó không phải mẹ nói con quá gầy, béo một chút mới đẹp sao.”
Ả ta thuộc tạng người gầy, là cái kiểu ăn hoài không béo.
Cho nên đối với lời của Từ Bội Bội không thèm để ý.
Chuyện mà bây giờ ả ta đang để ý là chuyện của Diệp Thiều Hoa – nhà họ Vân.
Trên thực tế, Diệp Như Tuyết ngay từ đầu đối với việc Diệp Thiều Hoa trở về cũng không để ý, dù sao từ trước đến giờ sự xuất hiện của Diệp Thiều Hoa chính là phụ hoạ cho sự tồn tại của ả ta.
Hôm nay ông mang Diệp Thiều Hoa đi đến nhà họ Vân, Diệp Như Tuyết cũng không lo lắng.
So về trình độ học vấn, Diệp Thiều Hoa với nhà họ Vân khác nhau một trời một vực.
Nhưng bây giờ nghe lời mẹ nói...
Diệp Như Tuyết không khỏi mấp máy môi, vận khí Diệp Thiều Hoa như vậy, chẳng lẽ thiếu gia nhà họ Vân cũng mập mạp hay là thể chất kém.
Càng nghĩ Diệp Như Tuyết lại càng thấy chỉ có loại khả năng này, ả ta không khỏi cười ra tiếng.
Đúng là vận khí Diệp Thiều Hoa cũng không tệ.
Vừa vặn lúc này, Sở Diễn gọi điện thoại đến.
“Mẹ, con muốn thương lượng chuyện tác giả [ Vạn Thần thương khung ] với Sở Diễn, con lên lầu trước.” Diệp Như Tuyết lên lầu nhận điện thoại của Sở Diễn.
Lúc này, Diệp Thiều Hoa bê một cốc trà vừa pha đưa cho ông.
Lúc vào thư phòng, Diệp Duệ đang cùng ông Diệp nói cái gì đó, thấy cô đi vào, nhíu mày lại.
Diệp Duệ lúc đầu không muốn nói chuyện với Diệp Thiều Hoa.
Nhưng nhìn thấy chén trà cô đang cầm, nhất là khi ông còn cầm chén trà kia xem như bảo bối, cậu ta nhịn không được trào phúng.
“Lại đưa chén trà rác rưởi này cho ông, còn gộp thành một bộ trà nữa chứ.”