Edit: Bích Ngọc
Vui lòng không re-up dưới mọi hình thức.
Tóc Dài Tới Eo liên tiếp dùng mấy dấu chấm than biểu hiện sự quyết tâm của bản thân.
Cô ấy nhất định phải làm cho đám người này mở mang kiến thức một chút, cái gì mới gọi là yêu nghiệt!
Cái gì mới gọi là mỹ nhân!
Diệp Thiều Hoa có chút khó hiểu, rõ ràng cô ngồi cạnh cô ấy mà, tại sao còn phải nhắn tin chứ.
[ Trò chuyện riêng ] Diệp Thượng Sơ Dương: No no no
[ Trò chuyện riêng ] Tóc Dài Tới Eo: Cậu đừng cản tớ.
[ Trò chuyện riêng ] Diệp Thượng Sơ Dương: Thôi, mình làm ngọc bội phiêu miếu thần cấp cho cậu.
Tóc Dài Tới Eo biết rõ Diệp Thiều Hoa không thích tung ảnh chụp, cũng không thật sự muốn đăng , chỉ phát tiết một chút cảm xúc phiền muộn của bản thân.
Lúc này, Diệp Thiều Hoa đã giết boss thành công.
[ Chúc mừng player “Diệp Thượng Sơ Dương” đánh bại hỏa diễm thú, hệ thống ban thưởng đại lưng Thanh Tiêu Thần Cấp *1! ]
[ Chúc mừng player “Thiên Hạ”. . . ]
Đây chính là phúc lợi của Minh chủ lệnh, mở được nhiều phó bản, nhận được nhiều trang bị thần cấp.
Nhưng mà loại phó bản này không dành cho tất cả mọi người.
Thiên Hạ còn mời thêm vài người mới vào, nhưng không có Diệp Thiều Hoa, phó bản này căn bản bọn họ không thể nào qua được.
Đây cũng là lý do tại sao Tinh Hải Cô Chu và những người khác không ngăn được Diệp Thiều Hoa vào đội.
Tất cả mọi người đem đồ vật giao cho đội trưởng là Thiên Hạ, tùy hắn chia.
Đây là quy củ của gia tộc.
Diệp Thiều Hoa nhìn thấy đai lưng Thanh Tiêu, trực tiếp gửi tin nhắn vào đội.
[ Đội ngũ ] Diệp Thượng Sơ Dương: Đai lưng Thanh Tiêu tôi lấy, 20 vạn kim tệ tôi gửi vào gia tộc, mấy cái khác các ngươi tùy tiện.
Cái đai lưng Thanh Tiêu này cùng thuộc tính với hệ mà cô đang chơi, cô muốn dùng nó để tăng thêm thuộc tính cho vũ khí của mình.
Ngay từ đầu Thiên Hạ kéo cô vào đội cũng bởi vì cái đai lưng này.
Cho nên nghe được câu nói kia Thiên Hạ cũng không cự tuyệt.
Phó bản này, người vượt là Diệp Thiều Hoa.
Nhưng mà Nhàn Hoa Lộng Ảnh ngay lúc này mở miệng, nàng lắp bắp nói, “Sơ Dương, tôi cũng thiếu một cái đai lưng, cái đai lưng này có thể cho tôi hay không?”
Tóc Dài Tới Eo cười lạnh: “Mặt cô dày thật đấy.”
“Thiên Hạ, tôi mua giá gấp đôi, cậu cảm thấy thế nào?” Tình Hải Cô Chu nói thẳng.
Diệp Thiều Hoa không có để ý tới bọn hắn.
Cô đợi Thiên Hạ giao dịch, giao dịch xong cô sẽ out khỏi đội.
Nhưng Thiên Hạ không lập tức giao dịch, mà ib riêng với Diệp Thiều Hoa.
[ Trò chuyện riêng ] Thiên Hạ: Tiểu Diệp, vừa rồi Lộng Ảnh nói chuyện riêng với tôi, cô ấy thực sự thiếu một cái đai lưng, hiện tại cô ấy vẫn đang dùng đai lưng cấp 90, bây giờ cô đã max cấp rồi.
[ Trò chuyện riêng ] Thiên Hạ: Tôi biết cô muốn tăng thêm thuộc tính, ngày mai tôi giúp cô cày phó bản, tìm thêm một cái đai lưng Thanh Tiêu được không.
[ Trò chuyện riêng ] Thiên Hạ: Tôi đã đem đai lưng giao dịch cho Lộng Ảnh rồi.
[ Người chơi Nhàn Hoa Lộng Ảnh chân thành đến mức sắt đá không dời, thu hoạch được đai lưng Thanh Tiêu cấp bậc hoàn mỹ! ]
Mà bên kia, An Tuân vẻ mặt trào phúng nhìn nhân vật của Diệp Thiều Hoa trong game.
Tựa như đang nhìn một thằng thề.
Diệp Thiều Hoa nhìn từng chữ từng chữ một.
Cô không rep Thiên Hạ.
Chỉ làm ba chuyện.
Chuyện thứ nhất, kéo Thiên Hạ vào danh sách đen.
Thứ hai, out khỏi đội
Thứ ba, nhắc nhở Tóc Dài Tới Eo: “Tránh xa ra.”
Ba chữ này là từ voice chat của Tóc Dài Tới Eo truyền tới, giọng nói réo rắt mang theo chút lạnh lẽo, giống như viên ngọc bị vỡ.
Đám người Thiên Hạ lần thứ hai nghe được giọng nói của Thiên Hạ, động tác khựng lại, vô cùng sửng sốt.
Chớ nói chi là đám người Tình Hải Cô Chu lần đầu tiên nghe thấy.
Đám người Chanh Tử còn chưa Kịp hỏi người kia là ai, màn hình xoạt một tiếng biến thành màu trắng đen.
[ Hải ngoại nghe đồn, người chơi “Diệp Thượng Sơ Dương” chiến thắng pháp sư no1 “Thiên Hạ”, thật là làm người ta quá mức sợ hãi! ]
[ Hải ngoại nghe đồn, người chơi “Diệp Thượng Sơ Dương” đại khai sát giới, đánh giết người chơi “Du Khách Ngâm” ! ]
[ Hải ngoại nghe đồn, người chơi “Diệp Thượng Sơ Dương” đánh giết người chơi “Thanh Hải Cô Chu” ! ]
[ Hải ngoại nghe đồn . . . ]
Phó bản này là trạng thái đối nghịch, dù ở trong cùng một tộc cũng có thể giết lẫn nhau.
Diệp Thiều Hoa không nương tay giết hết tất cả bọn họ mấy lần liền.
Trừ Tóc Dài Tới Eo.
[ Thế giới ] Chanh Tử: Diệp Thượng Sơ Dương, mày bị bệnh tâm thần à? Chẳng phải ghen ghét Thiên Hạ đem đai lưng đưa cho Lộng Ảnh, rồi mày làm thế sao?
Trong lúc nhất thời người trên thế giới ngoại trừ sợ hãi thán phục Diệp Thượng Sơ Dương, một người giết cả đám người, đều thảo luận đến chuyện này.
Lơ ngơ nhất chính là Lâm Nghiệp.
Hắn nhìn hình ảnh trắng đen trên màn hình.
Vội vàng mở giao diện nói chuyện riêng với Diệp Thượng Sơ Dương ra—–Tiểu Diệp cô giận rồi ư?
Nhưng gửi mãi cũng không qua.
Hắn biết mình bị Diệp Thiều Hoa kéo vào danh sách đen rồi.
“Thiên Hạ, chắc là vì tôi, nên Sơ Dương tức giận?” Nhàn Hoa Lộng Ảnh cảm thán một tiếng.
Lâm Nghiệp mày nhíu càng lợi hại hơn, hắn có chút không rõ ràng cho lắm, viếc này có gì tức giận, hắn cũng đã nói sẽ tìm cho cô một cái khác mà, “Chuyện không liên quan đến cô.”
Nhìn thấy bạn tốt của mình Nhất Kiếm Chử Tửu online, Lâm Nghiệp lập tức nói chuyện riêng.
Sở Vân nhìn Lâm Nghiệp nhắn tin, không rep ngay.
Mà là nhìn thoáng qua lời nói trên kênh thế giới.
[ thế giới ] Chanh Tử: Là như thế này này, Diệp Thượng Sơ Dương lòng dạ tiểu nhân. Chúng tôi kết liên minh với gia tộc Phong Hành, cô ta còn giết chúng tôi, thật xấu xa.
Ngón tay Sở Vân nhúc nhích, mở ra khung chat với Tóc Dài Tới Eo.
[ Trò chuyện riêng ] Nhất Kiếm Chử Tửu: Có chuyện gì vậy?
Nhìn thấy tin nhắn riêng của Nhất Kiếm Chử Tửu, Tóc Dài Tới Eo cảm động rớt nước mắt, thêm mắm thêm muối nói toàn bộ ra.
[ Trò chuyện riêng ] Tóc Dài Tới Eo: Chuyện là như vậy, đại thần, anh nói xem Thiên Hạ có quá phận hay không! Trước đó rõ ràng nói với tiểu Diệp xong rồi, nếu tôi là tiểu Diệp, khẳng định tức chết rồi!
Sở Vân có chút mím môi.
[ Trò chuyện riêng ] Nhất Kiếm Chử Tửu: Tôi biết rồi.
Hắn đóng lại khung chat với Tóc Dài Tới Eo.
Vừa vặn lúc này nhận được tin tức phụ cận lạ lẫm.
[ Phụ cận ] Nhàn Hoa Lộng Ảnh: Nhất Kiếm đại thần, Sơ Dương cũng không phải cố ý muốn giết chúng tôi, anh cũng đừng trách cô ấy.
Sở Vân trực tiếp che giấu tin tức này.
Sau đó ấn mở giao diện gia tộc.
Lúc này, Nhàn Hoa Lộng Ảnh, Tình Hải Cô Chu, Thiên Hạ và người đi đường đều đã về điểm phục sinh.
[ Tộc trưởng gia tộc Phong Hành giải trừ quan hệ đồng minh với gia tộc Niên Chu. ]
Tin tức hệ thống vừa tuôn ra, ngón tay Nhàn Hoa Lộng Ảnh run rẩy một cái. “Sao lại thế này.”
Tình Hải Cô Chu cũng rất sững sờ, “Phó tộc trưởng Thiên Hạ, tộc trưởng của các người làm sao vậy.”
Lâm Nghiệp cũng không hiểu thao tác này của Sở Vân, chẳng lẽ là vì Diệp Thượng Sơ Dương.
Nhưng mà hắn còn chưa kịp hỏi Sở Vân.
Tin tức hệ thống thứ hai tuôn ra.
[ Tộc trưởng của gia tộc Phong Hành- Nhất Kiếm Chử Tửu đá đệ nhất pháp sư Thiên Hạ ra khỏi tộc. ]
Nhìn thấy tin tức hệ thống này, đừng nói đến Thiên Hạ, ngay cả Tóc Dài Tới Eo cũng ôm bụng cười.
Lần này rốt cục có chút hả giận!
Đang trong phòng làm việc bên trong
Ngồi trong phòng làm việc, Lâm Nghiệp nhìn thoáng qua Sở Vân.
Sở Vân không nhìn hắn, chỉ là hàm ý lẫm liệt trên người cho thấy đối phương rất tức giận.
Lâm Nghiệp muốn hỏi một câu, vì một người phụ nữ??
Nhưng mà hắn không dám nói ra, chỉ nói: “Tứ ca, em sai rồi, em xin lỗi được không? Cái đai lưng em cho kia, em sẽ tìm cái đai lưng mới.”
Sở Vân người này tương đối thần bí.
Dù ở cùng một vòng tròn, Lâm Nghiệp cũng sẽ cung kính gọi người ta là Tứ ca.
Lúc đó, khi Lâm Nghiệp suýt thì bị người ta cắt gãy chân, hắn được Sở Vân đi qua cứu một mạng.
Từ đó về sau, Lâm Nghiệp liền đi theo Sở Vân lăn lộn.
Cho nên so với Sở Vân, trò chơi thực sự không là gì cả.
Sở Vân chỉ nói với Lâm Nghiệp một câu, “Trừ phi cô ấy tha thứ cậu.”
Làm cho Lâm Nghiệp giật mình, trong lòng suy nghĩ, Sở Vân thật sự coi trọng Diệp Thượng Sơ Dương rồi ư?
Nhưng nghĩ đến hình tượng của Diệp Thượng Sơ Dương.
Lâm Nghiệp lắc đầu, muốn vào Sở gia, sợ là khá khó.
Vài ngày sau, Lâm Nghiệp ráng chịu đi cày phó bản, đưa cho Diệp Thiều Hoa đai lưng Thanh Tiêu.
Diệp Thiều Hoa cũng không cự tuyệt, tha thứ cho Lâm Nghiệp.
Không phải bởi vì tính tính cô tốt.
Mà là bởi vì ——
Lâm Nghiệp từ đầu đến cuối đều không được cô để ở trong lòng.
Không quan trọng.
Nếu như chuyện này đổi thành Sở Vân, nhất định thái độ của cô sẽ không như thế này.
Bởi vì cô quan tâm.
Diệp Thiều Hoa out khỏi trò chơi, liền đổi một bộ quần áo đi ra ngoài.
“Tiểu Diệp, ” Trong điện thoại vang lên giọng nói của giáo sư “Hôm nay, em mang USB một mình đến Sở thị nhé, thầy đi theo giáo sư Từ nghiên cứu đề án, vất vả cho em rồi.”
Giáo sư không tự giác là học sinh sẽ tự mãn, nói xong sợ Diệp Thiều Hoa từ chối, liền cúp điện thoại.
Diệp Thiều Hoa bất đắc dĩ cười, “Được rồi, lão đại.”
Cô cầm USB, đi tới Sở thị.
“Tôi đến tìm trợ lý Từ.” Diệp Thiều Hoa nói với quầy lễ tân.
Lễ tân nhìn cử chỉ ăn mặc của Diệp Thiều Hoa, cũng không cảm thấy cô đang nói láo, trực tiếp gọi một cuộc điện thoại cho trợ lý Từ.
Mà cách đó không xa, mới vừa xuống thang máy Lâm Nghiệp nghe được một giọng nói quen thuộc.
Giọng của Diệp Thượng Sơ Dương quá mức đặc biệt, nghe một lần là không thể quên được.
Lâm Nghiệp trực tiếp chạy thẳng đến phương hướng cửa chính.
Người của tập đoàn Sở Vân đi qua đi lại rất nhiều.
Lâm Nghiệp liếc mắt nhìn, chỉ thấy lối vào thang máy cách quầy lễ tân không xa đang đóng lại.
“Vừa rồi cô nói chuyện với ai vậy?”
Có lẽ vẻ mặt của Lâm Nghiệp hơi dữ tợn, người phụ nữ ở quầy lễ tân cũng giật mình, , “. . . Vừa mới có vị tiểu thư tìm trợ lý Từ.”
Chờ khi Lâm Nghiệp lên lầu, trợ lý Từ đứng ở bên trong, tay còn cầm cái USB, đứng ngây tại chỗ.
“Trợ lý Từ, vừa rồi có người đến tìm bà? Lâm Nghiệp thở hồng hộc chạy đến.
Trợ lý Từ nở nụ cười hiếm thấy: “Là một cô gái xinh đẹp, tại sao trên đời lại có một người lớn lên xinh đẹp và tài năng đến thế nhỉ?”
Trợ lý Từ là một người phụ nữ trung niên 40 tuổi, luôn mang danh xưng khắc nghiệt.
Là người phụ nữ nổi tiếng mạnh mẽ trong công ty, từ trước đến nay sắc mặt đều không thay đổi.
Lâm Nghiệp lần đầu tiên thấy bà khen một người.
Còn khen . . . Xinh đẹp? Nếu trợ lý Từ nói xinh đẹp, chắc chắn vô cùng ưa nhìn.
Nghe thế, Lâm Nghiệp thở phào một hơi.
Nếu thực sự như vậy, chắc không phải Diệp Thượng Sơ Dương đâu.
Hắn ngồi trên ghế, có chút xuất thần.
“Lâm thiếu, cậu không sao chứ?” Trợ lý Từ khắc nghiệt nhìn về phía Lâm Nghiệp.
Lâm Nghiệp lắc đầu, hắn lười biếng ngồi xuống ghế, cảm thấy mình nhất định dính ma chướng rồi, vậy mà chỉ bởi vì một giọng nói, một người từ đầu tới đuôi đều chưa từng gặp qua, khiến mình chật vật như vậy.
Rõ ràng quyết định không chờ mong, cũng không có cảm giác rung động như lúc trước.
Nhưng khi nghe được giọng cô, bản thân sẽ không còn tự chủ được.
Diệp Thượng Sơ Dương có độc sao?
“Chỉ là hiện thực và internet chênh lệch quá lớn.” Hắn cười cười.
**
Bên này.
Diệp Thiều Hoa nhìn đồng hồ, không về Diệp gia, mà đi đến quảng trường trước, chọn một cái đồng hồ nam.
Diệp Khánh Khôn cầm cái đồng hồ hỏng kia lắc qua lại trước mặt cô nhiều lần.
Quản gia bất đắc dĩ trong âm thầm nói cho Diệp Thiều Hoa biết, Diệp Thiều Hoa mới biết được Diệp Khánh Khôn đang làm cái gì.
Lần này khi thanh toán, cô không dùng thẻ của Diệp Khánh Khôn, mà dùng một cái thẻ khác.
Trong khi chờ đóng gói, cô nhận được một tin nhắn được mã hóa.
Là tổ hành động đặc thù gửit tới —— [ Bảng số xe đã tra được rồi, mấy ngày nữa tổ chức sẽ phái người đến bảo vệ cô và gia đình cô, xác nhận là có ý định mưu sát, đang tra ra người sau lưng. ]
Diệp Thiều Hoa gửi lời cảm ơn.
Trên thực tế cô đã sớm biết người sau lưng là ai, nhưng ở trước mặt tổ chức đi hack cơ quan tình báo quốc gia không tốt lắm.
Hơn nữa, cũng chỉ là một An Tuân mà thôi, cô cảm thấy tổ nghiệp vụ đặc biệt sẽ không thể không phát hiện ra.
Đang nghĩ ngợi, giọng nói của 008 đang thăng cấp vang lên.
[ Đinh! Hệ thống đã thành công thăng lên cấp 4! Thành công mở ra quyền hạn cấp 4! ]
[ Đinh! Hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến, bảo hộ phủ tướng quân, hệ thống ban thưởng 1000 tích phân, chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ ẩn, trợ giúp vương triều thống nhất, hệ thống ban thưởng 10000 tích phân! ]
Diệp Thiều Hoa sững sờ, “Nhiệm vụ ẩn á?”
[ Không sai, ] 008 bởi vì thăng cấp vô cùng vui vẻ, [ Thế giới trung cấp đều có nhiệm vụ ẩn, nhưng cụ về nhiệm vụ ẩn, em cũng không rõ ràng, có ít người trải qua hơn ba trăm thế giới cũng chưa hoàn thành nhiệm vụ ẩn. ]
Có vẻ như lần này may mắn là tốt rồi.
Khi Diệp Thiều Hoa trở lại nhà họ Diệp,, không nhìn thấy Diệp Khánh Khôn.
Cô gọi điện thoại cho Diệp Khánh Khôn, đối phương sau nửa ngày mới nhận, còn dập máy rất nhanh.
Nàng còn chưa kịp nói cái gì, bên ngoài cửa Diệp gia liền xuất hiện hai người.
“Diệp tiểu thư, cô khỏe chứ, lão gia tử chúng tôi cho mời cô.” Đó là một người đàn ông năm mươi tuổi. Ông ta hơi cúi đầu.
Mười điểm cung kính.
Nhưng thái độ lại hết sức cường ngạnh.
Nhìn thấy vậy, Diệp Thiều Hoa liền kịp phản ứng đối phương là ai.
Người của mẹ cô.
Mẹ ruột cô tên Hứa Hiểu Tuệ, năm đó khi còn trẻ, kết hôn với nam thần Diệp Khánh Khôn, Sau khi kết hôn, bà ta mới cảm thấy cuộc sống không có tiền sẽ như thế này
Không có sự giúp đỡ của Hứa gia, Hứa Hiểu Tuệ chỉ có thể ở loại phong giá rẻ nhất.
Sau đó bị Hứa gia tìm được, lão gia tử nhà họ Hứa muối cho Diệp Khánh Khôn ở rể nhà họ Hứa, Diệp Khánh Khôn từ chốt.
Lão gia tử liền cường ngạnh để hai người ly hôn
Hứa Hiểu Tuệ chịu không được chất lượng sinh hoạt thấp, bà ta để lại Diệp Thiều Hoa, người mà nhà họ Hứa không muốn gặp nhất.
Thời gian trôi qua 20 năm, hiện tại cuối cùng cũng tìm được.
Diệp Khánh Khôn nhìn người phụ nữ duyên dáng và sang trọng ngồi đối diện và một ông già với mái tóc bạc trắng.
“Khánh Khôn, con gái ông đã nuôi suốt 20 năm, ” Hứa Hiểu Tuệ nhìn nam nhân trung niên Phong Hoa năm đó giờ vẫn không thay đổi, có chút hoảng hốt, “Hiện tại tôi muốn đón con bé về về.”
“Không được.” Diệp Khánh Khôn không chút suy nghĩ cự tuyệt.”
Lão gia tử Hứa gia mặt không biểu tình đánh giá Diệp Khánh Khôn: “Cậu cho rằng bây giờ cậu có nhiều tiền là đủ rồi ư? Đáng tiếc cậu đã quá già rồi. Tất cả người nhà họ Hứa chúng tôi đều đi học trung học ở nước ngoài, trình độ lễ nghi, tài năng và khả năng ngoại giao người bình thường đều không thể tiếp cận được. “
“Cậu phải suy nghĩ kỹ, cái gì mới là tối với con gái của cậu, cậu cũng phải suy nghĩ về tương lai sau này của con bé chứ. Hay cậu muốn con gái mình sau này lưu lạc đầu đường xó chợ, đi làm ở công trường?”
Nhà họ Hứa là danh môn vọng tộc, hơn nửa gia tộc nổi tiếng ở Thanh thị đều có quan hệ với nhà họ Hứa.
Lúc tin tức Diệp Thiều Hoa trở về bị người ta biết. Nhà họ Hứa đều trở thành trò cười.
Nhưng Hứa Hiểu Tuệ là đứa con gái mà lão gia tử thương yêu nhân, cũng là người có bối phận nhất Hứa gia.
Cho nên khi Hứa Hiểu Tuệ yêu cầu, lão gia tử nhà họ Hứa cũng không có ngăn cản.
Lão gia tử nhà họ Hứa, cứ như vậy đem sự cố gắng của Diệp Khánh Khôn dẫm nát trong lòng bàn chân.
Ông ta vẫn luôn xem thường Diệp Khánh Khôn xuất thân nông thôn, cho nên cũng sẽ không giả bộ hiền lành: “Tôi đã kêu người đưa con gái cậu đến đây rồi. Hứa gia cũng đã sắp xếp xong xuôi đại học ở nước ngoài cho con bé rồi. Sau khi tốt nghiệp con bé sẽ đi. Chấp nhận hay không do con bé. Nó cũng là người trưởng thành rồi, biết rõ thứ gì tốt với mình hơn.”
“Các ngươi!” Diệp Khánh Khôn biến sắc.
Hắn biết rõ lão gia tử Hứa gia một mực xem thường thân phận của mình.
Cả ba đời Diệp gia đều là nông thôn.
Nhưng hắn không nghĩ tới lão gia tử nhà họ Hứa lại làm như vậy.
Hắn biết, bây giờ dù mình là một người thành đạt, nhưng vẫn kém nhà họ Hứa rất nhiều.
“Cậu cũng biết bây giờ cậu đang làm cái gì mà, ” Lão gia tử hứa ra vẻ mặt cảnh cáo nhìn Diệp Khánh Khôn, “Tôi không tin một thương nhân như cậu không có sơ hở gì , chỉ cần tôi nói một tiếng, tin không, ngày mai cấp trên có thể đến nhà cậu khám xét.”
“Tôi không muốn làm khó cậu, cậu chắc cũng không muốn con gái của cậu tận mắt nhìn cậu bị người ta tóm đi phải không.”
Hắn hài lòng nhìn Diệp Khánh Khôn sắc mặt tái nhợt.
Mà lúc này, cửa phòng bị đẩy ra.
“Thiều . . . Thiều Hoa?” Diệp Khánh Khôn có chút thất thố đứng lên.
Thậm chí có chút sợ hãi.
Hứa Hiểu Tuệ nhìn thấy nữ sinh, cũng vô ý thức đứng lên.
Nữ sinh mặt mày hơn phân nửa đều rất giống bà tà, nhưng không mềm mại, mà rất sắc bén.
Có lẽ vì bản tính hai mẹ con, vừa nhìn thấy Diệp Thiều Hoa, trên mặt bà ta không che giấu được vẻ mừng rỡ.
Lão gia tử nhà họ Hứa khắc nghiệt đánh giá Diệp Thiều Hoa, từ sợi tóc đến móng chân đều không sai, bất mãn trong lòng ông ta cũng giảm bớt rất nhiều.
Giống như bộ dạng của một tiểu thư khuê các.
Loại bình tĩnh này bắt nguồn từ trong xương cốt, không có thực lực nhất định không chống đỡ nổi.
Ngay từ đầu Hứa Hiểu Tuệ bảo ông ta đến, ông ta rất không tình nguyện, nhưng bây giờ lại không miễn cưỡng như vậy.
Nghĩ tới đây, ông ta đem lời vừa nói với Diệp Khánh Khôn nói lại lần nữa với Diệp Thiều Hoa.
Ông ta tin tưởng nữ sinh thông minh trước mặt sẽ đưa ra lựa chọn đúng đắn.
Diệp Khánh Khôn há to miệng, nhất thời vẫn không nói ra cái gì muốn nói, cười như khóc, “Thiều Hoa, đó là mẹ mà con luôn muốn tìm . . . Con, con đi theo bà ấy . . .”
Còn nhớ, lúc Diệp Thiều Hoa rất nhỏ, cô ngồi trong lòng hắn, nói muốn có mẹ.
Một đứa trẻ nhỏ như vậy, ngẩng đầu lên hỏi hắn tại sao những đứa trẻ khác có mẹ.
Diệp Khánh Khôn cố nén nước mắt.
Nếu như Hứa gia thật sự muốn tranh với hắn, hắn không thể chiến đấu được.
Nền tảng của nhà họ Hứa quả thực rất mạnh.
Diệp Thiều Hoa cầm đồng hồ trong tay đưa cho Diệp Khánh Khôn, sau đó tay đút túi quần, trực tiếp nghiêng người đi vào trong.
Không thèm nhìn hai người nhà họ Hứa.
Cô mặt mày thanh lãnh, thần sắc tản mạn, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào khuôn mặt thanh tú gần như kỳ lạ của cô.
Hứa lão gia tử mắt sắc mãnh liệt, “Cháu có biết mình vừa từ chối cái gì hay không.”
“Thiều Hoa, mẹ là mẹ con đây!” Hứa Hiểu Tuệ che miệng không dám tin nhìn Diệp Thiều Hoa.
Diệp Khánh Khôn cũng có chút kỳ quái, hắn lúng túng nhìn Diệp Thiều Hoa một chút, “Con không phải một mực muốn tìm mẹ . . .”
“Tìm me cái gì, ” Khuôn mặt trắng bệch, lãnh đạm của cô gái khẽ biến, ánh mắt kia mười điểm bễ nghễ, “Ba, ba đã quên cỏ mộ của mẹ đã mọc đến hơn mười mét rồi sao?”
“À, ba suýt nữa quên mất!” Diệp Khánh Khôn hai mắt tỏa sáng, vừa vặn cũng nhìn thấy đồng hồ trong hộp, “Đây là con mua à? Thực sự cha không thiếu đồng hồ, sao con lại mua 1 món đồ xa xỉ thế này cho cha chứ.”
“Không sai, ” Diệp Thiều Hoa liếc mắt, nhìn Diệp Khánh Khôn còn đang thất thần, cô lười biếng nghiêng người nhìn sang hắn: “Đi thôi.”
Câu nói tràn ngập sự lười biếng.
“À à.” Diệp Khánh Khôn hấp tấp theo sát Diệp Thiều Hoa đi ra ngoài.
Không kìm được vui mừng.
Nhìn thấy Diệp Thiều Hoa thật cứ như vậy rời đi, lão gia tử nhà họ Hứa sắc mặt trầm xuống.
Hắn đời này chưa bị người ta xem nhẹ như vậy.
Hứa Hiểu Tuệ càng bị đả kích hơn, “Thiều Hoa, con cam tâm tình nguyện sống một cuộc sống nghèo khổ bình thường như vậy sao? Ngươi thông minh như vậy, thì đỗ thủ khoa của đại học S, con rõ ràng có thể có tiền đồ tốt hơn, tại sao phải lựa chọn như ba con? !”
Diệp Khánh Khôn lúc trước rõ ràng có thể có cuộc sống tốt hơn.
Hắn không nguyện ý, cứ như vậy liều sống liều chết tự mình chuốc lấy cực khổ, còn phải hàng ngày đi làm ở công trường.
Rõ ràng có lựa chọn tốt hơn? Tại sao phải như thế?
Bà ta biết rõ Diệp Thiều Hoa và Diệp Khánh Khôn không bỏ được, bởi vì họ là huyết thống máu mủ
“Cha, cha khuyên nhủ Thiều Hoa đi, con là mẹ của con bé, không thể mặc kệ con bé được.” Hứa Hiểu Tuệ cầu xin lão gia tử Hứa gia.
Lão gia tử Hứa gia để người ta ngăn cản Hứa Hiểu Tuệ, hắn nhìn bóng lưng Diệp Thiều Hoa, nói: “Cô nhất định sẽ hối hận vì quyết định ngày hôm nay.”
Diệp Thiều Hoa giật giật miệng.
Cười đầy lười biếng.
Hừm.., ai sợ ai.
Điện thoại di động vang lên, là tin nhắn của Tóc Dài Tới Eo ——
Tóc Dài Tới Eo: Tiểu Diệp, kiếm hiệp tình làm mở một đại hội Cosplay cho người trong game, tớ nghe nói trong trò chơi rất nhiều người chơi đều được mời, trọng yếu nhất là Nhàn Hoa Lộng Ảnh kia cũng đi, cậu đi không?
Tóc Dài Tới Eo biết rõ, dựa vào danh khí của Diệp Thiều Hoa, nhất định cô sẽ được mời.
Bởi vì lúc cô đánh bại Thiên Hạ, danh hiệu đệ nhất pháp sư đã biến thành Diệp Thiều Hoa.
Lúc Diệp Thiều Hoa vào game, trên kênh thế giới đang thảo luận chuyện này.
Du Khách Ngâm mời cô vào đội, Diệp Thiều Hoa ấn vào.
Xây thành trì cần qua rất nhiều phó bản, cô muốn mang người đi xoát.
Chỉ bất quá lần này, Du Khách Ngâm không mời đám người Nhàn Hoa Lộng Ảnh và Thanh Hải Cô Chu.
“Lần này rất nhiều gia tộc đều đi, nghe nói có một hoạt động lớn, cùng minh chủ lệnh thứ hai có liên quan, ” trong đội ngũ, Du Khách Ngâm có chút kích động, “Tóc Dài, tiểu Diệp, hai người các cô có đi không?”
Diệp Thiều Hoa chuyên tâm đánh boss, không nói gì.
Tóc Dài Tới Eo mở miệng, “Tôi đi, nhưng mà tiểu Diệp không đi.”
Tóc Dài Tới Eo cũng thấy rất đáng tiếc, cô ấy vẫn chờ nhìn thấy đám người Nhàn Hoa Lộng Ảnh và Tình Hải Cô Chu những giật mình khi nhìn thấy Tiểu Diệp.
Nghe được lời của Tóc Dài Tới Eo, đám người Du Khách Ngâm cũng không cảm thấy có chỗ nào kỳ quái.
Hắn cũng cảm thấy Diệp Thượng Sơ Dương sẽ không đi.
“Tôi nghe nói Nhàn Hoa Lộng Ảnh và Tình Hải Cô Chu gặp mặt, ” Du Khách Ngâm hừm.. một tiếng, “Hắn hành động rất nhanh, nhưng mà Tình Hải Cô Chu đúng thật là một tên cao phú soái, đúng rồi Thiên Hạ, cậu cũng ở Thanh thị, chưa từng gặp qua đám người Tình Hải Cô Chu sao?”
Lâm Nghiệp đánh một chưởng vào boss. “Chưa từng gặp qua.”
Tóc Dài Tới Eo cười lạnh mở miệng, “Oa, hóa ra trưởng lão Thiên Hạ cũng ở Thanh thị cơ.”
Từ khi Lâm Nghiệp đem đai lưng cho Nhàn Hoa Lộng Ảnh, Tóc Dài Tới Eo vẫn đối với hắn quái thanh quái khí.
Hắn thật không biết hắn làm sai ở chỗ nào, chẳng phải cho Nhàn Hoa Lộng Ảnh một cái đai lưng thôi sao?
Bất quá, lúc nghe nói Diệp Thượng Sơ Dương sẽ không đi, hắn có loại cảm giác không nói lên lời.
Diệp Thiều Hoa một tay gõ bàn phím, một tay cầm điện thoại.
Trò chuyện với Sở Vân.
“Anh không có ở Thanh thị, không đưa em đi gặp mặt người trong tộc được.” Ở phía xa – Kinh Thành, Sở Vân hướng về phía thuộc hạ khoát khoát tay, vẻ mặt nghiêm túc nói.
Diệp Thiều Hoa mạn bất kinh tâm nói: “Em lúc đầu không có ý định đi.”
“Vậy là tốt rồi, ” Sở Vân biểu lộ trở nên nhu hòa, hắn rất sợ cô đi, đến lúc đó hắn sẽ có thêm 100 triệu tình địch, “Anh xử lý một số việc, tối ngày mốt trở về.”
“Được, ” Diệp Thiều Hoa một tay tung một đại chiêu, nhìn thấy boss chết rồi, mới đánh một dòng “Tôi out đây”, “Ngày kia em cùng cha gặp mấy tên đần của An gia, em đợi anh.”
Người của An gia biết buổi chiều lão gia tử nhà họ Hứa đến tìm Diệp Khánh Khôn.
Khuya, người nhà họ An gọi điện thoại đến.
Diệp Thiều Hoa không yên lòng để cha đi gặp người nhà họ An.
Mặc dù cô cũng nghĩ thu thập Tình Hải Cô Chu một chút.
Dù sao trong nội dung cốt truyện gốc, hắn làm không ít việc ác, cuối cùng khiến nguyên chủ chết.
Nhưng suy nghĩ một chút vẫn là Diệp Khánh Khôn quan trọng hơn.
Nghĩ đến nội dung cốt truyện gốc, Diệp Khánh Khôn cuối cùng phát điên, đáy lòng Diệp Thiều Hoa vô cùng kiềm chế.
Sở Vân cúp điện thoại, ý cười trên mặt chưa kịp che đậy, hắn vắt chéo đôi chân dài ngồi ở ghế salon, nhìn người bên cạnh i, thần sắc lười biếng, “Nội tình hai nhà tra ra được chưa?”
“Tứ thiếu gia.” người bên cạnh cung kính đưa lên 1 cái túi giấy da trâu.
Đáy lòng có chút chấn kinh.
Sở Vân là người trẻ tuổi có thân phận thần bí nhất Bắc Kinh, không có ai biết rõ bối cảnh của hắn.
Chỉ biết là những lão gia hỏa kia cũng không nguyện ý trêu chọc hắn.
Những gia tộc kia cứ giới thiệu hết người này đến người kia cho hắn, Sở Vân không chịu nổi trực tiếp trốn đến Thanh Thị, không ngờ rằng, hắn lại có thể nói chuyện dịu dàng với một cô gái như vậy.
**
Cùng lúc đó.
An Tuân nhận được tin tức Hứa Hiểu Tuệ đi tìm Diệp Thiều Hoa và Diệp Khánh Khôn, hai mắt tràn đầy sự lạnh lẽo.
Diệp Thiều Hoa kia đáng giá thế nào mà làm mẹ nhớ thương vậy chứ?
Ả mới chính là con gái danh chính ngôn thuận được không!
Bọn họ đều gạt ả, có một người con gái là ả còn chưa đủ à?
Nếu đã như vậy, ả nhất định làm bọn họ hiểu rõ rằng.
Diệp Thiều Hoa đáng ghét đến mức nào, có nhiều người ghét nó như thế nào.
Rõ ràng hiện thực làm người ta vô cùng chán ghét, nhưng nhất định phải giả làm đại thần trên mạng.
Ảnh chụp đã ở trên diễn đàn, gia tộc Phong Hành và đám fan cuồng còn không chịu tin.
Chờ bọn họ nhìn thấy chân nhân sẽ biết rõ!
Nghĩ đến đây, cả gương mặt ả đều là lệ khí.
“Lenny, ” Ả gọi một cú điện thoại cho hacker lần trước, “Việc lần trước sao rồi. “
Giọng Lenny có chút mỏi mệt, “An, mấy ngày nay tôi bị người ta theo dõi, sự việc kia tôi đã xử lý tốt rồi, vừa gửi tài liệu cho cô, cô xem qua đi.”
Nghe được câu trả lời này, An Tuân thở dài một hơi, “Cám ơn anh.”
“Việc nhỏ.” Lenny cúp điện thoại.
An Tuân để điện thoại xuống, vào trò chơi.
Vào kênh chat của gia tộc.
[ Gia tộc ] Chanh Tử: Nghe nói Diệp Thượng Sơ Dương không chịu đi triển lãm Cosplay, quá thất vọng rồi, vốn còn muốn để nó nhìn Lộng Ảnh và Cô Chu.
[ Gia tộc ] Hương khoai sọ: Haha, cô ta nào dám đi.
[ Gia tộc ] Chanh Tử: Cũng đúng, nó như thế. Đúng rồi ta đã mua xong vé máy bay, Lộng Ảnh, Cô Chu, tôi bay 10h sáng ngày kia.
[ Gia tộc ] Tình Hải Cô Chu: Tôi và Lộng Ảnh sẽ đi đón mọi người.
Mà bên này, Tống Thần không nhìn thấy Diệp Thượng Sơ Dương trong kênh gia tộc, không khỏi giật mình.
Lúc trước hắn kết duyên với Diệp Thượng Sơ Dương cũng là bởi vì Diệp Thượng Sơ Dương phù hợp với thẩm mỹ của hắn.
Thế nhưng hắn không nghĩ tới đối phương giọng nói không có, ảnh chụp không, video call cũng không nghe.
Điều này khiến hắn tin tưởng lời đồn trong game, Diệp Thượng Sơ Dương là nam.
Vừa vặn lúc đó hắn thu đồ đệ là Nhàn Hoa Lộng Ảnh, Nhàn Hoa Lộng Ảnh giọng nói vô cùng dễ nghe, vừa vặn hắn cũng muốn thăm dò Diệp Thiều Hoa lần cuối.
Diệp Thượng Sơ Dương từ chối video call, hắn trực tiếp giải trừ tình duyên với đối phương.
Về sau ảnh của Nhàn Hoa Lộng Ảnh và Diệp Thượng Sơ Dương lộ ra ánh sáng, hắn thở dài một hơi, Nhàn Hoa Lộng Ảnh dáng dấp xác thực sự phù hợp thẩm mỹ của hắn.
Hắn không kịp chờ đợi kết tình duyên với Nhàn Hoa Lộng Ảnh.
Nhưng Tống Thần không nghĩ tới là.
Mấy ngày trước hắn cùng gia tộc Phong Hành tổ đội cày phó bản nghe được giọng nói kia.
Trên mạng nói không sai, giọng Diệp Thượng Sơ Dương vô cùng êm tai . . .
Bất quá Tống Thần không có nửa điểm hối hận, cách màn hình, thanh âm dễ nghe đi nữa thì sao?
Hắn và Nhàn Hoa Lộng Ảnh đều đã phát triển đến thực tế.
Nhìn Nhàn Hoa Lộng Ảnh ngoài đời vả ảnh chụp không có gì khác biệt, về phần Diệp Thượng Sơ Dương . . . Ai biết được?
Trước khi tham gia lễ ra mắt người chơi, An Tuân trở về nhà một chuyến.
Diệp Thượng Sơ Dương không dám gặp người trong trò chơi?
Còn chưa hỏi ả có đồng ý hay không !
Ả sẽ làm cho Diệp Thượng Sơ Dương bại lộ một cách triệt để trước mặt mọi người!
“Cha, ngày mai không phải cha muốn đi gặp người Diệp gia sao?” Ả trực tiếp vọt tới thư phòng cha An.
Nghe được lời nó nói của An Tuân, cha An dừng một chút, “Chuyện này ai nói cho con biết?”
Hắn tin tưởng Hứa Hiểu Tuệ sẽ không có đầu óc như thế.
“Người của nhà họ An chúng ta làm gì có ai bình thường đâu, con đương nhiên có cách để biết.” An Tuân vô cùng tự tin nói: “Con chỉ hỏi cha một chuyện. Ngày mai cha đi gặp người Diệp gia, cho con địa chỉ. Nhớ cho con địa chỉ.”
Cha An nhìn An Tuân, cảm thán một tiếng.
Nhà họ Hứa quả nhiên biết dạy hậu bối.
“Con tìm người Diệp gia có chuyện gì?” Cha An không có tuỳ tiện đáp ứng.
An Tuân rủ lông mi xuống, “Tự nhiên có nguyên nhân của con, cha, cha yên tâm, con tuyệt đối sẽ không làm chuyện khác người.”
Cha An lúc đầu không muốn đáp ứng An Tuân, nhưng mà An Tuân quấy rầy đòi hỏi, cuối cùng vẫn đáp ứng ả.
“Ngày mai lúc cha đi, sẽ kêu trợ lý gọi điện thoại cho con.” An Phủ biết con gái của mình có chừng mực, nhưng vẫn nhắc nhở một cậu: “Đừng làm lớn chuyện này lên, bằng không thì sẽ liên luy đến thanh danh nhà họ Hứa và nhà họ An.”
Nhận được sự khẳng định của cha An, An Tuân yên tâm.
“Cha, cha yên tâm, ” An Tuân nhìn cha An cha, bình tĩnh nói, “Mẹ nhất định sẽ không rời chúng ta đi.”
**
Người đến tham gia lễ ra mắt [Võ Lâm Truyền Kỳ] rất đông.
Diệp Thiều Hoa sáng sớm liền nhận được tin nhắn của Tóc Dài Tới Eo.
Tóc Dài Tới Eo: Tiểu Diệp, ta đến quảng trường thể dục, công ty này thật có tiền, bỏ xuống quảng trường thể dục này không hề ít.
Diệp Thiều Hoa bảo cô ấy chơi thật vui, sau đó liền thu thập một chút, trước tiên đem bản thiết kế gửi cho tổ hành động đặc thù.
Chờ gửi xong, cô đến công trường của Diệp gia, tìm Diệp Khánh Khôn.
Buổi tối đi cùng Diệp Khánh Khôn đến gặp ông An.
Mà ở quảng trường thể dục của Thanh thị
Có không ít người đến.
Là một trò chơi trực tuyến hot, ước tính sẽ có hàng chục triệu người chơi trò chơi này.
Đặc biệt những gia tộc có nền tảng tình cảm trong game chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Quảng trường thể thao to lớn cũng không hề có cảm giác đông đúc, thậm chí còn có không ít phóng viên chạy tới chạy lui ở đây.
An Tuân đến không sớm không muộn, chính là giờ cao điểm mà dòng người đổ xô về đây.
Ả vừa đến Quảng trường thể thao, liền thu hút không ít ánh mắt.
Bài viết về Nhàn Hoa Lộng Ảnh trên diễn đàn đã đủ hot rồi, trên mạng có không ít thiếu nữ ưa thích bức ảnh đó, chỉ cần nhìn qua ảnh chụp của ả là đã có thể nhận ra.
Lại cộng thêm khí thế cao quý, trong lúc nhất thời, ả như lạc giữa một bầy gà, trở nên nổi bật.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía ả.
An Tuân ưỡn thẳng sống lưng, vô cùng hưởng thụ loại cảm giác này.
“Lộng Ảnh, không nghĩ tới bản thân cậu còn đẹp hơn trong ảnh đấy!” Chanh Tử thấy được An Tuân, mười điểm khoa trương che miệng, “Cậu và Cô Chu thực sự l xứng đôi vừa lứa!”
Tống Thần đứng ở bên cạnh An Tuân, biểu lộ trên mặt vô cùng vui sướng.
“Nhưng mà Thiên Hạ cũng là một soái ca, ” Chanh Tử nói xong mặt có chút đỏ, cô ta nhìn An Tuân và Tống Thần, ” Mình vừa mới nói chuyện với người của gia tộc Phong Hành, tìm một chỗ yên tĩnh để nói chuyện, hai người có đi không.”
Dù sao cũng là trò chơi, ân oán trong trò chơi sao có thể đem đến hiện thực được chứ.
Huống hồ An Tuân còn có ý định khác, tự nhiên không cự tuyệt.
Lễ ra mắt lần này, Lâm Nghiệp coi như lão đại của Phong Hành, đương nhiên cũng đến.
Lúc đám người An Tuân đến, Lâm Nghiệp đang đứng hút thuốc.
Khuôn mặt đẹp trai, nguy hiểm rất thu hút
“Lâm thiếu?” Trái tim An Tuân nhảy dựng khi nhìn khuôn mặt của người đó.
Nhà họ An và nhà họ Hứa của bọn họ được coi như quý tộc nhưng sao bằng nhà họ Lâm được.
Ả không nghĩ rằng, Phong Hành Thiên Hạ, vậy mà lại là Lâm Nghiệp!
Người thừa kế duy nhất của xí nghiệp Lâm thị!
“Lộng Ảnh, cậu biết Thiên Hạ?” Chanh Tử nghe được lời An Tuân lời nói, không khỏi theo sát lấy, hỏi.
An Tuân hít sâu một hơi, “Tạp chí hải ngoại thường xuyên xuất hiện Lâm thiếu, chỉ cần là người Thanh thị, trên cơ bản đều biết hắn.”
Lâm Nghiệp nghe được mấy cậu này, có chút giống như cười mà không phải cười nhìn An Tuân.
Hắn phun khói, không trả lời.
Mà khi nghe Du Khách Ngâm gọi “Tóc Dài”, hắn dập tắt thuốc lá, nhìn qua.
Tóc Dài xác thực giống hình dung của Diệp Thượng Sơ Dương . . . Vô cùng đáng yêu.
Nơi này tụ tập nhiều người chơi, ngoại trừ An Tuân, cũng chỉ có Tóc Dài hấp dẫn người ta nhất.
“Tóc dài, không nghĩ tới dung mạo của cô và tính cách cô một chút cũng không giống nhau, ” Du Khách Ngâm nở nụ cười, “Vẫn rất xinh đẹp.”
Tóc Dài Tới Eo cười, “Đâu có đâu có.”
Chờ mấy người nhìn thấy tiểu Diệp Tử, mấy người sẽ biết, tôi đây thì tính là gì.
Sau khi kết thúc sự kiện, cả nhóm chuẩn bị tìm khách sạn.
Lâm Nghiệp một mực giữ phản ứng không sao cả với đám người An Tuân, chỉ cùng mấy lão đại Phong Hành nói chuyện.
Sau đó là liên tiếp nhìn về phía Tóc Dài Tới Eo.
Tóc Dài Tới Eo vẫn không nói về Diệp Thượng Sơ Dương.
Những người khác cũng không tiện hỏi.
“Tóc dài, cô và tiểu Diệp cũng quen biết, hôm nay cô đến, cô ây không đón ngươi?” Lâm Nghiệp bóp tắt thuốc lá.
Hắn không dám tìm Sở Vân, chỉ có thể hỏi Tóc Dài Tới Eo một chút.
Nghĩ đến, chờ gặp được Diệp Thượng Sơ Dương, hắn nhất định sẽ không còn thích cô.
Tóc Dài Tới Eo nghe vậy, nhàn nhạt mở miệng, “Hôm nay cô ấy có việc.”
Thao tác của Diệp Thượng Sơ Dương trong game rõ như ban ngày, mặc dù gương mặt không dễ nhìn, nhưng cô lại dùng thực lực chinh phục tất cả mọi người.
Diệp Thượng Sơ Dương lập tức trở thành điểm nóng.
An Tuân luôn bị Lâm Nghiệp xem nhẹ, cuối cùng không nhịn được, ả nhận được tin nhắn của cha An, nụ cười trên mặt sắp không che giấu được.
“Lộng Ảnh, cậu sao vậy?” Chanh Tử nhìn thấy biểu lộ An Tuân có chút không đúng.
An Tuân cố ý nhỏ giọng nói với Chanh Tử, “Bằng hữu của mình nói nhìn thấy Diệp Thượng Sơ Dương, cậu đừng nói cho những người khác.”
Chanh Tử có địch ý rất sâu với Diệp Thượng Sơ Dương.
Bây giờ nghe câu này, cô ta mở to hai mắt nhìn, “Vì sao không nói, mọi người chúng mình đều muốn nhìn thấy Diệp Thượng Sơ Dương. Tộc trưởng, Thiên Hạ, Lộng Ảnh bạn bè gặp được Diệp Thượng Sơ Dương, trong trò chơi rất nhiều người nói trên diễn đàn đấy không phải là Diệp Thượng Sơ Dương, mấy người không hiếu kỳ Diệp Thượng Sơ Dương hình dạng như thế nào sao?”
Edit: Thùy Linh
Beta: Ngọc
Vui lòng không reup truyện dưới mọi hình thức.
Quả nhiên, Chanh Tử vừa nói xong liền thu hút được sự chú ý của mọi người.
“Nhưng tiểu Diệp không thích, chúng ta thấy cô ấy như thế này có ổn không??” Du Khách Ngâm trong hiện thực cũng là một thiếu niên ấm áp.
Nghe được lời nói của Chanh Tử, hắn có chút do dự.
Tinh Hải Cô Chu mặt không cảm xúc, “Đi gặp cô ta làm gì? Lãng phí thời gian.”
Những người khác có chút động tâm, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
“Tất cả mọi người là người của một gia tộc, ” Mặc Ngân thật sự không suy nghĩ nhiều như vậy, hắn vẫn là học sinh cấp ba, “Mấy người nói xem, sư phụ nhìn thấy chúng ta có giật mình hay không, tôi nghe cô ấy không đến thất vọng lắm luôn.”
Hắn trước mấy ngày còn bái Diệp Thiều Hoa làm vi sư.
“Không có việc gì, Diệp Thượng Sơ Dương còn đang chờ chúng ta.” An Tuân hợp thời nói.
Nghe được lời ả nói, những người khác vốn dĩ còn đang do dự lập tức náo nhiệt.
Lâm Nghiệp híp híp mắt, hắn lần thứ nhất nhìn thẳng vào mắt An Tuân, “Cô biết cô ấy ở đâu?”
Quả nhiên mọi người đều muốn đi gặp Diệp Thiều Hoa.
An Tuân vừa gật đầu, một bên cúi đầu cười.
Hi vọng mấy ngươi nhìn thấy tuyệt đối không nên thất vọng, Diệp Thượng Sơ Dương ngoài đời quả thật một lời khó nói hết.
Ảnh chụp không phát huy ra một phần uất khí của Diệp Thiều Hoa.
Tóc Dài Tới Eo nhìn bộ dạng An Tuân mang theo đám người đi gặp Diệp Thiều Hoa, không khỏi cau mày gửi tin nhắn cho cô.
Tóc Dài Tới Eo: Tiểu Diệp, chuyện gì xảy ra, Nhàn Hoa Lộng Ảnh muốn dẫn người đi gặp cậu?
Nhưng mà cô gửi tin nhắn như đá ném vào biển rộng.
**
Khách sạn Kim Đế.
Diệp Khánh Khôn còn đang ở trong phòng, hắn vẻ mặt vô cùng đắc ý, người nhà họ An kia bị con gái làm cho tức giận đến cơm cũng chưa ăn liền chạy.
Hai cha con không tốn tiền, nhưng vẫn được ăn ngon miệng.
Diệp Thiều Hoa bây giờ đang đi vệ sinh.
Điện thoại di động của cô để trên bàn.
Diệp Khánh Khôn thấy điện thoại di động của con mình đổ chuông nhiều lần, nhưng cố gắng không nhìn vào nó, hắn tôn trọng sự riêng tư của con gái mình.
Chính là lúc này, cửa phòng bị người ta gõ.
“Con gái, con . . .” Diệp Khánh Khôn ngẩng đầu một cái, hắn cho rằng Diệp Thiều Hoa trở lại, muốn nói với cô, điện thoại di động của cô đổ chuông rất nhiều.
Không phải chỉ một người tìm cô.
Bất quá ngẩng đầu liền nhìn thấy một đám người nối đuôi nhau mà vào.
Là một đám người lạ lẫm trẻ tuổi.
“Mấy ngươi là?” Diệp Khánh Khôn có chút kỳ quái.
Tóc Dài Tới Eo từ trong đám người chui ra ngoài, “Chú Diệp, cháu là Tóc Dài đây, đám người này đều đến đây để gặp Tiểu Diệp.”
“Bạn Thiều Hoa à, ” Nghe được con gái có nhiều bạn bè như vậy, Diệp Khánh Khôn hết sức cao hứng, “Mọi người ngồi đi, chú gọi thêm vài món nữa.
Nhưng mà tại sao Thiều Hoa lại nói nó không có bạn bè.
Diệp Khánh Khôn có chút kỳ quái.
Nhìn thấy nam nhân trung niên này là cha Diệp Thượng Sơ Dương, đám người trong lúc nhất thời có chút xấu hổ.
“Xin lỗi, chú Diệp, ” Lâm Nghiệp lập tức bóp thuốc lá, xin lỗi Diệp Khánh Khôn , đây có thể là cha vợ tương lai của sếp, ” Cháu dẫn người đi ngay bây giờ đây.”
“Chú Diệp, Diệp Thượng Sơ Dương đâu?” Chanh Tử cười như không cười nhìn về phía Diệp Khánh Khôn, “Cô ta biết bọn cháu đến nên cố ý chạy trốn phải không?”
Hương Dụ cũng mở miệng, “Đúng vậy, chú, chúng cháu không phải là chưa từng nhìn thấy ảnh chụp của cô ấy.”
An Tuân đứng ở giữa đám người, cử chỉ vô cùng lễ phép.
Người ở đây ngoại trừ Lâm Nghiệp, ả chói sáng nhất.
Ả vô cùng thưởng thức nhìn Diệp Khánh Khôn chân tay luống cuống.
Một tên nông dân mà cũng muốn cướp mẹ cô.
“Chúng mình có người bay từ thành phố M của Kinh Thành tới, ” An Tuân ôn hòa, tiếc nuối mở miệng, “Đáng tiếc Diệp Thượng Sơ Dương không chịu gặp chúng ta, cô ấy chạy mất, là mình có lỗi với mọi người.”
Nhìn thấy thái độ này của An Tuân.
Diệp Khánh Khôn cũng hơi nghi hoặc một chút.
E rằng, con gái của ông thật sự bỏ đi mất, vì không muốn gặp những người này?
” Cậu làm gì có lỗi ” Chanh Tử lớn tiếng nói, “Không gặp thì không gặp, nhiều người muốn gặp cô ta như thế, đúng là gây thêm thù mà.”
Hiện trường không ít người ôm hi vọng đến, sau đó lại uổng công họ vui vẻ một trận.
Diệp Thiều Hoa từ phòng vệ sinh đi ra, nghĩ chắc cũng đến lúc cô lên đến sân bay để đón người rồi.
Vừa mới đi đến phòng bên cạnh, cô liền cảm giác có gì đó không đúng.
Cửa phòng mở ra.
Người bên trong rất nhiều, có chừng hai mươi người.
Diệp Khánh Khôn vịn vào người Tóc Dài Tới Eo, Tóc Dài Tới Eo vẻ mặt chán ghét, châm chọc, phẫn nộ.
Diệp Thiều Hoa nhìn theo, thấy Tóc Dài Tới Eo nhìn về phía An Tuân.
Cô nhìn không rõ được mặt An Tuân, nhưng có thể cảm nhận được, đối phương hiện tại bộ dạng cao cao tại thượng đến nhường nào.
Mà Diệp Khánh Khôn thì vẻ mặt mờ mịt.
Sau đó sắc mặt lại là một loại phẫn nộ ẩn nhẫn.
Hắn bây giờ hiểu rõ, những người này chắc chắn không phải bạn bè của con gái mình.
Làm gì có loại bạn bè nào hùng hổ dọa người như thế?
Diệp Thiều Hoa đứng một bên nghe đám người Chanh Tử nói, vừa dùng khăn giấy xoa cánh tay mình vừa rửa xong.
Hai mắt có chút nheo lại.
“Nghe nói, mấy người muốn gặp tôi?” Diệp Thiều Hoa dựa vào cửa, đôi mắt nheo lại, quét qua toàn bộ đám người ở trong phòng “Muốn gặp các ngươi nói với tôi một tiếng, tốn công tốn sức như vậy làm gì?”
Căn phòng vốn vẫn đang đầy ồn ào và những câu phàn nàn phàn nàn, đã dịu đi vì giọng nói trong trẻo và lười biếng này.
Tất cả vô ý thức nhìn sang phía cửa.
Dựa vào cửa là một nữ sinh đang cười nhìn bọn họ.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào gương mặt thanh tú kia, trợn tròn mắt nhìn.
Dưới ánh sáng, vết bớt bên khóe mắt như hút hồn người ta.
Diệp Thiều Hoa cầm tờ khăn giấy vừa lau xong, ném vào thùng rác, trầm giọng nói: “Hiện tại gặp được rồi, hài lòng chưa?”
Không ai nói.
Lâm Nghiệp vốn định tìm thùng rác để ném tàn thuốc vào.
Thời điểm nghe được giọng nói, hắn vô ý thức nặng đầu. Sau đó ngay cả tàn thuốc cũng chưa kịp ném.
Hắn không thể quen hơn với giọng nói trong trẻo này, nhưng dù thế nào đi nữa thì hắn cũng không thể kết nối với cô gái trước mặt.
Ngoại trừ Diệp Khánh Khôn ngoài ý muốn, tất cả mọi người đều giật mình ngay tại chỗ.
Ngay cả Tóc Dài Tới Eo đã gặp qua Diệp Thiều Hoa, khi nhìn thấy vẻ mặt này của cô, trong lòng có chút hoảng hốt.
Mãi cho đến khi một tiếng “kẹt” vang lên, mọi người mới phản ứng kịp.
“Xin lỗi xin lỗi, ” Mặc Ngân lập tức mở miệng, tiện tay kéo cái ghế mà anh đã mang theo, “Tôi không phải cố ý, tôi sẽ . . . sẽ . . .”
Hắn gãi đầu một cái, nửa ngày cũng không nói ra câu gì.
Nhìn chằm chằm Diệp Thiều Hoa, hai mắt lóe sáng.
“Ơ, cmn, ” Có người thấp giọng mở miệng, “Đây quả thực là thần nhánh rồi! Chết trong ánh mắt mất! Đây là Sơ Dương đại thần ư?”
” Nào nào nào, con gái đừng nên xen vào, chuyện này để cho con trai bọn tôi!”
“Vậy mà trong game lại có một đại mỹ ngữ như vậy? Tui độc thân 20 năm chắc chắn vì nữ thần Sơ Dương.”
. . .
Diệp Thiều Hoa đang dựa vào cửa nhìn những người này điên cuồng. Vẻ mặt không chút thay đổi, chỉ duỗi một ngón tay gõ lên môi.
Diệp Khánh Khôn vốn không thích những người gọi là “bạn bè” của Diệp Thiều Hoa, hắn cầm lấy điện thoại của con gái, lập tức đi ra ngoài.
Đám người vô ý thức tản ra một con đường.
Tóc Dài Tới Eo cũng đi theo sau lưng Diệp Khánh Khôn, “Tiểu Diệp, cậu trở lại thì tốt rồi.”
Câu này càng khẳng định, đây là Diệp Thượng Sơ Dương.
“Sư phụ sư phụ!” Mặc Ngân ỷ vào khoảng cách bản thân tương đối nhỏ, lập tức từ trong đám người chạy ra, có chút thấp mắt nhìn Diệp Thiều Hoa, đôi mặt hưng phấn có chút đỏ lên, “Con là Mặc Ngân!”
“Đồ đệ ngoan, con hôm nay cùng bằng hữu chơi vui không, ” Diệp Thiều Hoa vỗ vỗ đầu hắn, khẽ cười một cái, “Đợi ngày mai, sư phụ liền đi tìm ngươi.”
Mặc Ngân sắc mặt hồng hồng gật đầu.
Không nghĩ tới Diệp Thượng Sơ Dương cứ như vậy đi, những người còn lại trong phòng vô cùng tiếc nuối.
Có một ít người muốn tiến lên mở miệng giữ cô ở lại.
Những những người này chủ yếu đến xem náo nhiệt, Diệp Thiều Hoa không hiền lành như vậy, cô chỉ gật đầu.
Lâm Nghiệp một chữ đều không nghe thấy.
Không, hắn nghe được những người ở đó nói chuyện, mỗi một câu chữ hắn đều nghe rõ.
Tuy nhiên, hắn không biết nó có ý nghĩa gì khi kết hợp với nhau.
Hắn chỉ nhìn chằm chằm nữ sinh kia, sắc mặt hơi căng lên, cảm xúc hết sức phức tạp.
Không phải chưa từng hoài nghi ảnh chụp trên diễn đàn.
Nhưng thế nào cũng không nghĩ tới, Diệp Thượng Sơ Dương hóa ra là bộ dạng này.
Gương mặt không tì vết, ánh mắt thanh lãnh mà bễ nghễ.
Ngay cả ngón tay gõ môi đều thon dài như ngọc.
Tất cả mọi người xung quanh đều biến thành cảnh.
Ngay cả đệ nhất mỹ nhân được cả game công nhận – Nhàn Hoa Lộng Ảnh ở trước mặt cô cũng chẳng là gì.
Lâm Nghiệp rất muốn hỏi hỏi cô tại sao phải lừa hắn tấm hình kia là cô.
Nhưng dưới sự chú ý của mọi người, và sự hiện diện của Diệp Khánh Khôn, hắn biết rõ quan hệ của Diệp Thiều Hoa và Sở Vân, hắn chỉ dùng sức kiềm chế lớn nhất của mình để kiềm chế bản thân.
Nhưng mà Tình Hải Cô Chu không có sức kiềm chế như vậy.
Hắn khi nhìn thấy Diệp Thiều Hoa muốn rời khỏi thì lập tức đuổi theo.
“Sơ Dương, tại sao em phải gạt anh?” Tống Thần chăm chú mấy bước liền đuổi kịp Diệp Thiều Hoa.
Hắn không minh bạch vì sao đối phương một mực không nguyện ý call video, cũng không nguyện ý gửi ảnh chụp, thậm chí không nguyện ý nói chuyện với hắn.
Nếu như sớm biết, hắn căn bản sẽ không giải trừ tình duyên với cô!
Không có gì cảm thấy tiếc nuối hơn những gì mình từng có được nhưng lại tự mình đánh mất.
Sau khi hắn nói những lời này, sắc mặt An Tuân lập tức chuyển từ xanh sang tím.
Những người khác trong trò chơi cũng lộ ra ánh mắt kỳ lạ, bất giác liếc nhìn về phía An Tuân.
Tất cả mọi người đều biết rõ Tình Hải Cô Chu vì Nhàn Hoa Lộng Ảnh nên ly hôn với Diệp Thượng Sơ Dương, vậy mà hôm nay An Tuân trạng phục tỉ mỉ vẫn không bằng Diệp Thiều Hoa không trang điểm, nổi danh xấu xí trên mạng Diệp Thượng Sơ Dương.
Mặc dù bọn họ khinh thường động tác của Tinh Hải Cô Chu, nhưng họ có thể hiểu được.
Dù sao, sắc đẹp này cũng khiến con gái động tâm.
An Tuân lúc đầu đến xem trò cười của Diệp Thiều Hoa, không nghĩ rằng cuối cùng bản thân biến thành người bị người ta trêu chọc.
Cảm nhận được những nụ cười xung quanh mình, ả đẩy Chanh Tử và những người khác đang dỗ dành mình ra xa, tức giận xách túi chạy ra ngoài!
Diệp Thiều Hoa nhân lúc An Tuân đi ngang qua mình, chỉ nói một câu: “An tiểu thư, có tức hay không?”
“Mày chờ đấy cho tao!” Cái túi quý giá trong tay An Tuân đã bị ả nắm đến biến dạng.
Diệp Thiều Hoa cười khúc khích vươn vai.
“Hì hì.”
Ai quan tâm đến cô.
Ngay trong đêm hôm đó, trang web chính thức của trò chơi “Võ Lâm Truyền Kỳ” đã đăng một bài mới.
“Mỹ nhân tuyệt sắc thiên hạ, Diệp Thượng Sơ Dương”
Diệp Thiều Hoa lúc đầu không biết đến bài viết này, lúc cô đi sân bay đón Sở Vân, Sở Vân cười như không cười nhìn cô —
“Chúc mừng Diệp Thượng Sơ Dương đại thần, em hot rồi.”
Chờ cầm điện thoại Sở Vân lên xem, Diệp Thiều Hoa mới phát hiện có người chụp trộm cô lúc ở trong phòng.
Không ai có thể ngăn cản được việc yêu thích cái đẹp, về phần bài viết về Nhàn Hoa Lộng Ảnh lúc trước . . .
Nhàn Hoa Lộng Ảnh dáng dấp đẹp mắt, nhưng so với Diệp Thượng Sơ Dương, quá bình thường.
Khí chất còn kém không chỉ một bậc.
Khí thế là thứ mà không ai có thể bắt chước được, thông qua ảnh chụp còn có thể nhìn ra được khí phách của người ta, Nhàn Hoa Lộng Ảnh chắc chắn không thể bằng được.
Đây là khí thế đã được lắng đọng qua hàng chục thế giới, chính là khí tức từ trong xương mà ra.
Hoạt động của [ Võ Lâm Truyền Kỳ] còn vài ngày nữa.
Mấy ngày nay lúc vào trò chơi yêu cầu kết bạn của Diệp Thiều Hoa rất nhiều, Sở Vân mặt đen lên, khó chịu vô cùng.
Tất cả mọi người đều chờ mong Diệp Thượng Sơ Dương ra sân lần nữa, nhưng Diệp Thiếu Hoa được người ta rất mong đợi cũng không đi lần nào nữa.
Sở Vân thừa dịp trong khoảng thời gian này giới thiệu cho cô quen biết thêm mấy người bạn, cũng là nhân vật hết sức quan trọng của Thanh thị, Lâm Nghiệp đương nhiên cũng ở trong đó.
“Vì sao không nói cho em, tấm hình kia kỳ thật không phải cô ấy?” Lâm Nghiệp nhìn Sở Vân đánh bi-a, không khỏi lấy ra một điếu thuốc, cả người vô cùng bực bội.