Edit: Angela
Beta: Angela + Linh Đang
Từ khi sinh ra Diệp Thiều Hoa chưa bao giờ được gặp mẹ mình, tất cả mọi thứ liên quan đến mẹ chỉ có viên ma hạch cấp năm này.
Cô biết ma hạch cấp năm vô cùng quý giá, gần như toàn bộ Diệp gia hợp lực cũng không địch nổi một viên ma hạch này.
Lúc bị đày đến thành hoang kia, Diệp Thiều Hoa biết bản thân không thể bảo vệ tốt viên ma hạch cấp năm này, cho nên đã để nó lại trong viện của mình, đời trước, cho đến lúc chết cũng không thể quay lại lấy.
Không nghĩ tới, hóa ra bắt đầu từ lúc này đã rơi vào tay Diệp Cẩn.
Diệp Thiều Hoa cảm nhận được cảm xúc dao động mãnh liệt của nguyên chủ, cô nhướng mày, tuy bây giờ cô vẫn chưa hiểu rõ ma pháp, nhưng cô đã trải qua nhiều thế giới như vậy, thân thể của cô đã đạt đến trình độ xuất thần nhập hóa*.
*Xuất thần nhập hóa: cảnh giới tuyệt đỉnh trong võ học, khó có thể đi xa hơn nữa.
Ai cũng không thấy rõ cô hành động như thế nào, ngay cả Diệp Cẩn cũng không kịp phản ứng, lúc cô ta phản ứng lại, ma hạch trên cổ cô ta đã ở trong tay Diệp Thiều Hoa.
“Ông dám động vào nó?” Một tay Diệp Thiều Hoa cầm ma hạch, một tay nắm chặt thành quả đấm, hơi nâng mắt, chất vấn Đại Trưởng lão.
Những chữ này rất lạnh, đôi mắt tối đen của cô làm vài vị trưởng lão hoảng sợ trong lòng.
Trong đại sảnh bỗng nhiên vang lên tiếng niệm chú ngữ ma pháp.
“Vút!”
Năm mũi thủy tiễn (mũi tên bằng nước) xuất hiện trước mặt người thiếu niên tóc vàng đang ngồi bên cạnh Diệp Cẩn, không chút lưu tình nào phóng về phía Diều Thiều Hoa.
“Ma pháp cấp 3?” Mọi người trong đại sảnh kinh hãi thốt lên.
Ai cũng không ngờ tới, người chỉ trạc tuổi với Diệp Cẩn kia, lại là ma pháp sư cấp 3 giống Diệp Công tước!
Nếu ở thế giới khác, Diệp Thiều Hoa còn cố gắng che giấu một chút, nhưng thế giới này lại nói chuyện bằng thực lực, vì thế cô không hề che giấu chút nào, tốc độ phản xạ có điều kiện của thân thể cô hoàn toàn có thể tránh được những mũi thủy tiễn này.
Cùng lúc đó, Diệp công tước ngưng tụ tạo nên một bức tường đất ngăn cản trước mặt Diệp Thiều Hoa.
Tất cả mọi người đều nghĩ, có lẽ tường đất này đã chặn lại thủy tiễn của thiếu niên tóc vàng lại.
“Thôi bỏ đi, anh Cốc Hồng.” Diệp Cẩn khẽ lắc đầu, sau đó nhìn về phía Diệp Công tước: “Nếu Diệp Thiều Hoa thích, vậy viên ma hạch cấp năm này tặng cho cô ấy đi.”
Cô ta tháo viên ma hạch cấp năm xuống, trả lại cho Diệp Công tước.
Dù sao quanh đi quẩn lại, Diệp Công tước chắc chắn sẽ đưa ma hạch cấp năm này…. cho cô ta.
“Hóa ra là Cốc Hồng, Vương tử Thương Lang Đế Quốc, là học viên của học viện Ryan đứng đầu Đại lục Ma Pháp!”
“Không ngờ lại là anh ta, thiên tài ma pháp sư có khả năng đột phá đến ma pháp sư cấp bảy của Thương Lang Đế Quốc! Đứng thứ ba mươi sáu trên bảng xếp hạng Đại lục Ma Pháp!”
“….”
Xung quanh không ngừng vang lên tiếng kinh ngạc.
Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Diệp Cẩn, không hề có một tia ghen tị nào, một cô gái có thiên phú xuất sắc như vậy, bọn họ không thể ghen tị nổi.
Diệp Cẩn vô cùng hưởng thụ loại ánh mắt như vậy, mà Cốc Hồng lại không hề đặt đám người trong tòa thành nhỏ bé này vào trong mắt.
Chỉ là một viên ma hạch cấp năm thôi mà, như vậy đã coi nó là bảo vật, hừ, anh ta khẽ cười nhạo.
Diệp Công tước cầm viên ma hạch cấp năm mà Diệp Cẩn vừa trả lại, sắc mặt ông cứng ngắc một chút, sau đó bảo Diệp Thiều Hoa đến thư phòng mình một lát.
Diệp Thiều Hoa ngồi xuống ghế dựa, đối diện ông, dáng vẻ lười biếng nhìn ngắm ma hạch.
“Thiều Hoa, con biết vì sao ta gọi con về không?” Diệp Công tước nhìn dáng vẻ thờ ơ của Diệp Thiều Hoa, không khỏi xoa bóp huyệt thái dương, đầu đau lên từng cơn: “Tuy ma hạch là di vật của mẹ con, nhưng con giữ nó cũng không có tác dụng gì, đưa cho Diệp Cẩn là tốt nhất. Con cũng có thể dựa vào điều này mà tạo quan hệ tốt với nó, nhìn vào năng lực hiện tại của nó, tương lai nó có thể bảo hộ con chút ít. Thiều Hoa, ta không thể vĩnh viễn bảo vệ con được, sẽ có một ngày ta phải rời khỏi con, ta đã đồng ý với mẹ con sẽ bảo vệ con chu toàn.”
Nghe đến đây, Diệp Thiều Hoa nắm chặt ma hạch cấp năm trong tay.
“Cha, vì sao phải cần Diệp Cẩn bảo vệ? Một mình con cũng có thể đảm bảo bản thân cả đời vô ưu*.” Cô gõ gõ tay lên bàn
*Vô ưu: sống không lo lắng, không phiền não, an nhiên
“Bản thân con?” Nghe đến đó, Diệp Công tước lắc đầu: “Ngay cả Ma pháp sư thực tập con cũng không đạt được, lấy cái gì bảo vệ bản thân? Diệp Cẩn có tinh thần lực cấp A, về sau ít nhất sẽ đạt được ma pháp sư cấp năm, cho dù là ở Thương Lang Đế Quốc, cũng là đối tượng khiến người ta kính sợ, có nó ở đây, con sẽ không phải lo.”
Không phải ông coi thường Diệp Thiều Hoa, nhưng tinh thần lực là bẩm sinh.
Tinh thần lực cấp F cũng không khác gì phế nhân, mấy ngày nay, Diệp Công tước vì chuyện này mà già đi không ít.
“Tinh thần lực cấp A, rất cao sao?” Diệp Thiều Hoa híp mắt.
“Con cho là như thế nào?” Diệp Công tước cảm thấy con gái mình bị ngốc rồi: “Con có biết người tên Cốc Hồng vừa rồi không? Cậu ta có tinh thần lực cấp A, ma pháp sư cấp ba, học viên học viện Ryan. Đại lục Ma pháp phần lớn là tinh thần lực cấp F, chỉ khi có tinh thần lực cấp D mới có thể chân chính học tập ma pháp. Tinh thần lực cấp B đã vô cùng hiếm có rồi, càng đừng nói đến tinh thần lực cấp A, nếu như đạt tới tinh thần lực cấp S, nhiều năm như vậy, cũng chỉ có vị thánh tử của Điện Quang Minh. Cho nên, con hiểu rõ tinh thần lực cấp A cao như thế nào rồi chứ?”
Diệp Thiều Hoa chỉ nhíu mày, không nói gì.
Tinh thần lực cấp A?
Quả thực cô không biết nó cao như thế nào, Đại lục Ma Pháp phân chia tinh thần lực theo các cấp từ thấp lên cao theo thứ tự F, E, D, C, B, A, S, SS, SSS, đây là chuyện mọi người đều biết.
Diệp Cẩn và Cốc Hồng đều có thiên phú tinh thần lực cấp A.
Lúc Diệp Thiều Hoa vừa tiếp nhận và phân tích tình huống của thế giới này, cô đã cho hệ thống kiểm tra đánh giá tinh thần lực của mình, trải qua sự rèn luyện của nhiều thế giới như vậy, tinh thần lực của cô đã sớm đạt tới cấp cao nhất – tinh thần lực cấp SSS!
Diệp Cẩn là cấp A.
Mà cô là cấp SSS, ừm, cao hơn chừng ba cấp.
Cho nên, Diệp Thiều Hoa thật sự không biết tinh thần lực cấp A cao như thế nào.
——-