• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đồng Diệu Hàm đóng vai trò làm người đứng xem đưa ra ý kiến của bản thân: “Thực ra A mới là người thắng, nếu B không sử dụng thủ đoạn này thì sẽ chẳng thắng nổi. Nói cách khác, tại B mà A không thắng cuộc nên mới đến trách cứ bạn mình tại sao lại không từ thủ đoạn như vậy. Ở tình huống như thế, cho dù có nói gì đi chăng nữa, hai người cũng không thể quay lại như lúc đầu được.”

Người thắng cuộc thì có thể nói gì với người thua chứ? Tiếp tục cố gắng sao?

Mặc kệ lời nói có hoa mỹ hay dỗ dành như thế nào, thì vào tai người thua cuộc cũng đều cảm thấy cô ta đang cười nhạo mình như một con chó vậy.

Giọng Đinh Song có chút vội vàng: “Thực ra A cũng không phải là buồn vì mất đi danh vị giáo hoa, mà là buồn vì hành vi đầu cơ trục lợi này của B khác với trước đây, không rõ vì sao khi lên đại học B lại trở thành một người lạ lẫm đến vậy.”

Nhưng, B lại không hiểu cũng không cảm kích điều đó mà còn cãi nhau với A.

“Khi một người đang nổi giận thì cũng không còn lí trí nữa, B dùng thủ đoạn đáng xấu hổ như vậy thì vốn trong lòng cũng đã có sự chột dạ rồi. Tất nhiên lại càng không vui khi bạn thân của mình đứng trên cao nói đạo lý rồi chỉ trích cô ta như thế.” Đồng Diệu Hàm nhạy bén chỉ ra điểm mấu chốt trong đó.

Đinh Song không hiểu: “Nhưng đã là bạn thân với nhau, thấy bạn lạc lối không phải nên kéo cô ấy về đúng đường sao? Ngay cả điều đó cũng không làm được thì còn là bạn làm gì nữa?”

Đồng Diệu Hàm: “Nếu chị xem người ta là bạn thân tốt nhất của mình, thì chị có chắc chắn rằng người ta cũng nghĩ như chị không?”

Đinh Song sững sờ tại chỗ, cô muốn nói gì đó để phản bác lại Đồng Diệu Hàm, ví dụ như “Nếu không phải là bạn thân, thì tại sao họ còn nỗ lực cùng nhau vào trường đại học Nam Kinh?”, hay “Bọn họ quen biết nhiều năm như vậy, biết rõ đối phương và người nhà của nhau, vậy thì tại sao lại không phải là bạn thân nhất cho được?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK