Thật trùng hợp, anh trai thanh tú mắt một mí kia lại là huấn luyện viên của bọn họ.
"Tôi là Phương Trình, là huấn luyện viên dạy tiếng Anh 2202, tôi không nói nhiều, nam nữ căn cứ vào chiều cao xếp hàng…"
Huấn luyện viên không nói nhiều, sau khi chia đội xong thì bắt đầu tập luyện.
Lúc mới đầu Đồng Diệu Hàm còn có tâm trạng ngắm trai đẹp, nhưng khi mặt trời lên cao, nhiệt độ ngày một tăng lên, cô ấy luôn phải đứng trong tư thế quân đội dưới ánh mặt trời chói chang, cả người cô ấy gần như biến thành sợi mì khô.
Vừa nghe thấy huấn luyện viên cho phép nghỉ giải lao, liền như được đại xá mà phóng vụt đến dưới bóng cây to để hóng mát. Điên cuồng uống nước, uống nước xong liền nhanh chóng thoa thêm kem chống nắng.
Nắng gắt quá, các nữ sinh cũng không muốn sau nửa tháng huấn luyện quân sự mặt và cổ mình chuyển sang hai màu sắc khác nhau. Những nơi quần áo không che hết được thì đều bôi hết, ngay cả mu bàn tay lộ ra khỏi đồng phục cũng không tha.
Trong nhóm người cũng có khá nhiều ngoại lệ, có người mang theo kem chống nắng nhưng không có bôi, có người da dầu sợ bôi lên sẽ nổi mụn. Mà Trang Tĩnh và Tô Lật chỉ cắm đầu uống nước, căn bản không mang theo kem chống nắng.
Đồng Diệu Hàm: "Các cậu không thoa kem chống nắng à?"
Trang Tĩnh hơi kinh ngạc, "Khi ở nhà mình vẫn làm ruộng, mấy cái thứ phiền phức lại mất thời gian này mình không cần dùng."
Nghe vậy Ngu Ngưng Ninh nuốt xuống câu nói "Mình cho cậu mượn" trên miệng, Trang Tĩnh là người rất hào phóng, cũng không giấu giếm hoàn cảnh nghèo khó của mình, điều này làm các cô càng thấy xót xa hơn.
Cô muốn chuyển chủ đề, lại thấy Tô Lật không bỏ mũ ra, không nhịn được hỏi: "Tô Tô, cậu không thấy nóng à? Cởi mũ ra đi."
"Mình không nóng." Tô Lật lắc đầu nói.
"Thật à?" Cả ba người đồng thanh hỏi.
Ba người không tin nổi mà sờ mu bàn tay Tô Lật, lạnh như băng, nhiệt độ của tủ lạnh còn không lạnh bằng, quả thật đổ mồ hôi ít hơn so với bọn họ.
"Tôi là Phương Trình, là huấn luyện viên dạy tiếng Anh 2202, tôi không nói nhiều, nam nữ căn cứ vào chiều cao xếp hàng…"
Huấn luyện viên không nói nhiều, sau khi chia đội xong thì bắt đầu tập luyện.
Lúc mới đầu Đồng Diệu Hàm còn có tâm trạng ngắm trai đẹp, nhưng khi mặt trời lên cao, nhiệt độ ngày một tăng lên, cô ấy luôn phải đứng trong tư thế quân đội dưới ánh mặt trời chói chang, cả người cô ấy gần như biến thành sợi mì khô.
Vừa nghe thấy huấn luyện viên cho phép nghỉ giải lao, liền như được đại xá mà phóng vụt đến dưới bóng cây to để hóng mát. Điên cuồng uống nước, uống nước xong liền nhanh chóng thoa thêm kem chống nắng.
Nắng gắt quá, các nữ sinh cũng không muốn sau nửa tháng huấn luyện quân sự mặt và cổ mình chuyển sang hai màu sắc khác nhau. Những nơi quần áo không che hết được thì đều bôi hết, ngay cả mu bàn tay lộ ra khỏi đồng phục cũng không tha.
Trong nhóm người cũng có khá nhiều ngoại lệ, có người mang theo kem chống nắng nhưng không có bôi, có người da dầu sợ bôi lên sẽ nổi mụn. Mà Trang Tĩnh và Tô Lật chỉ cắm đầu uống nước, căn bản không mang theo kem chống nắng.
Đồng Diệu Hàm: "Các cậu không thoa kem chống nắng à?"
Trang Tĩnh hơi kinh ngạc, "Khi ở nhà mình vẫn làm ruộng, mấy cái thứ phiền phức lại mất thời gian này mình không cần dùng."
Nghe vậy Ngu Ngưng Ninh nuốt xuống câu nói "Mình cho cậu mượn" trên miệng, Trang Tĩnh là người rất hào phóng, cũng không giấu giếm hoàn cảnh nghèo khó của mình, điều này làm các cô càng thấy xót xa hơn.
Cô muốn chuyển chủ đề, lại thấy Tô Lật không bỏ mũ ra, không nhịn được hỏi: "Tô Tô, cậu không thấy nóng à? Cởi mũ ra đi."
"Mình không nóng." Tô Lật lắc đầu nói.
"Thật à?" Cả ba người đồng thanh hỏi.
Ba người không tin nổi mà sờ mu bàn tay Tô Lật, lạnh như băng, nhiệt độ của tủ lạnh còn không lạnh bằng, quả thật đổ mồ hôi ít hơn so với bọn họ.