Nếu nói như vậy, thì đúng là phiền phức.
Theo lẽ thường, trong bốn năm sinh hoạt ở trường đại học, bạn cùng phòng, lại còn là bạn cùng lớp thì nhất định sẽ có mối quan hệ thân thiết nhất.
Nếu không giữ gìn tốt mối quan hệ này, mà cả ngày đều đối mặt trong phòng thì đúng là muốn mạng.
Suy đi nghĩ lại một lúc, Đinh Song đồng ý, nhưng phải gặp mặt rồi nói.
Đồng Diệu Hàm liên tục gửi mấy cái biểu tượng cảm ơn đáng yêu qua, rồi quay đầu nói với Tô Lật: “Tối mai chúng ta sẽ đi ăn với đàn chị, bữa này phải để Tô Tô mời rồi.”
Tô Lật: “Không thành vấn đề.”
“Mình không đi đâu.”
Ngu Ngưng Ninh xua tay.
“Mình còn đang phụ trách việc đăng ký sách mới và học bổng, mình muốn xem Tĩnh Tĩnh có đáp ứng đủ điều kiện lấy học bổng hay không, giúp cậu ấy giành lấy một xuất.”
Học bổng tuy không nhiều, nhưng nếu có thể xin được, sinh hoạt của Trang Tĩnh sẽ tốt hơn một chút, ít nhất thì không phải ngày nào cũng đi làm thêm.
Chương trình học của đại học Nam Kinh khá nặng, nếu phải thường xuyên đi làm thêm như vậy, e là cơ thể sẽ không trụ nổi.
Tô Lật: “Được.”
Đồng Diệu Hàm: “Chúng ta chia nhau ra hành động!”
Chia nhau ra hành động ư? Cái này giống như bốn người các cô không làm cùng một việc, nhưng đều nỗ lực để cùng tiến về cùng một phía.
Ngu Ngưng Ninh rất thích cách nói này, mắt cười hơi cong cong: “Được.”
*
Đây đã là ngày thứ ba của khoá huấn luyện quân sự, rất nhiều người đều đã tìm được bạn để chơi cùng, về cơ bản thì ký túc xá chính là một nơi dễ tiến hành tụ tập, bốn người Tô Lật cũng không ngoại lệ.
Đồng Diệu Hàm nhỏ giọng nói việc Tô Lật sẽ tham gia bình chọn cho Trang Tĩnh nghe, rồi lại căm giận châm chọc những người có các giải thưởng vinh dự lấp lánh được đề cử trên diễn đàn:
“Mình không phải chưa từng tham gia bình chọn giáo hoa ở cao trung và sơ trung, nhưng lại chưa từng thấy trường nào có yêu cầu cao như đại học Nam Kinh, lớn lên phải đẹp, các phương diện khác cũng phải là nhân trung long phượng.”
Theo lẽ thường, trong bốn năm sinh hoạt ở trường đại học, bạn cùng phòng, lại còn là bạn cùng lớp thì nhất định sẽ có mối quan hệ thân thiết nhất.
Nếu không giữ gìn tốt mối quan hệ này, mà cả ngày đều đối mặt trong phòng thì đúng là muốn mạng.
Suy đi nghĩ lại một lúc, Đinh Song đồng ý, nhưng phải gặp mặt rồi nói.
Đồng Diệu Hàm liên tục gửi mấy cái biểu tượng cảm ơn đáng yêu qua, rồi quay đầu nói với Tô Lật: “Tối mai chúng ta sẽ đi ăn với đàn chị, bữa này phải để Tô Tô mời rồi.”
Tô Lật: “Không thành vấn đề.”
“Mình không đi đâu.”
Ngu Ngưng Ninh xua tay.
“Mình còn đang phụ trách việc đăng ký sách mới và học bổng, mình muốn xem Tĩnh Tĩnh có đáp ứng đủ điều kiện lấy học bổng hay không, giúp cậu ấy giành lấy một xuất.”
Học bổng tuy không nhiều, nhưng nếu có thể xin được, sinh hoạt của Trang Tĩnh sẽ tốt hơn một chút, ít nhất thì không phải ngày nào cũng đi làm thêm.
Chương trình học của đại học Nam Kinh khá nặng, nếu phải thường xuyên đi làm thêm như vậy, e là cơ thể sẽ không trụ nổi.
Tô Lật: “Được.”
Đồng Diệu Hàm: “Chúng ta chia nhau ra hành động!”
Chia nhau ra hành động ư? Cái này giống như bốn người các cô không làm cùng một việc, nhưng đều nỗ lực để cùng tiến về cùng một phía.
Ngu Ngưng Ninh rất thích cách nói này, mắt cười hơi cong cong: “Được.”
*
Đây đã là ngày thứ ba của khoá huấn luyện quân sự, rất nhiều người đều đã tìm được bạn để chơi cùng, về cơ bản thì ký túc xá chính là một nơi dễ tiến hành tụ tập, bốn người Tô Lật cũng không ngoại lệ.
Đồng Diệu Hàm nhỏ giọng nói việc Tô Lật sẽ tham gia bình chọn cho Trang Tĩnh nghe, rồi lại căm giận châm chọc những người có các giải thưởng vinh dự lấp lánh được đề cử trên diễn đàn:
“Mình không phải chưa từng tham gia bình chọn giáo hoa ở cao trung và sơ trung, nhưng lại chưa từng thấy trường nào có yêu cầu cao như đại học Nam Kinh, lớn lên phải đẹp, các phương diện khác cũng phải là nhân trung long phượng.”