Mục lục
Long Vương trở lại - Giang Thần (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại tòa án.

Toàn bộ bồi thẩm đoàn vào chỗ.

Mà không ít người ở nhà họ Đường tham gia trong lần mở phiên tòa.

Vào giờ phút này, nhân viên công tác tại tòa án đi tới, mang theo nét áy náy, nói: “Xin lỗi, ông Y hủy bỏ đơn khởi tố, ông ấy nói đây chỉ là chút hiểu lầm, Giang Thần không có cưỡng hiếp con gái ông ấy. bị cáo Giang Thần vô tội được thả.”

“Cái gì?”

Người nhà họ Đường đều đứng dậy.

Hà Diễm Mai nhất thời mở miệng kêu lên: “Xảy ra chuyện gì vậy? Có lầm không, chứng cứ vô cùng xác thực, làm sao lại nói không mở phiên tòa, mau mở phiên tòa xét xử Giang Thần, tốt nhất là cho nó vào tù vài năm.”

Nhân viên công tác không phản ứng.

Sau khi thông báo, thì rời đi.

Người nhà họ Đường mang theo nghi ngời trở về.

Hứa Tinh với Bạch Tố cũng thở dài một hơi.

Hứa Tinh liếc mắt nhìn Bạch Tố, trên mặt mang theo ý cười, nói: “Xem ra ông chủ đã giải quyết phiền phức này.”

“Ừ.” Bạch Tố gật đầu cười nói: “Được rồi, chúng ta cũng về thôi.”

Giang Thần vô tội được thả ra.

Anh rời khỏi tòa án.

Sau khi đi ra ngoài, thấy được người nhà họ Đường.

Anh đi tới, trên mặt mang theo nụ cười: “Sở Sở, anh đã nói, anh bị oan, hiện tại cảnh sát đã điều tra xong, hết chuyện rồi, chúng ta về nhà thôi.”

Giang Thần vô tội được thả ra.

Anh rời khỏi tòa án.

Sau khi đi ra ngoài, thấy được người nhà họ Đường.

Anh đi tới, trên mặt mang theo nụ cười: “Sở Sở, anh đã nói, anh bị oan, hiện tại cảnh sát đã điều tra xong, hết chuyện rồi, chúng ta về nhà thôi.”

Sắc mặt Đường Sở Sở cũng là một mảnh tối tăm.

Cô là trông cậy vào Giang Thần bị xử phạt, bản thân sẽ xin cưỡng chế ly hôn, cùng Giang Thần Hắc Long một chỗ, hiện tại anh vô tội được thả ra, cô còn mượn cớ gì để ly hôn?

“Giang Thần, cậu phạm tội cưỡng gian, tôi Hà Diễm Mai không có một người con rể như vậy, cậu cút cho tôi, chúng ta sẽ gặp nhau trên toàn, xin ly hôn cho Sở Sở.” Vẻ mặt Hà Diễm Mai tối tăm, tưởng Gian Thần sẽ bị xử tội, nhưng hiện tại lại vô tội được thả ra.

Nếu như có con rể như Hắc Long, bà ta đi ra ngoài cũng được hãnh diện.

Đường Lỗi đã đi tới, liếc mắt nhìn Giang Thần, hừ lạnh một tiếng: “Giang Thần, cậu bây giờ không xứng với Sở Sở, cậu biết Sở Sở bây giờ là ai không, con bé hiện tại thay thế Phương Vĩnh Cát, trở thành thần y mới của đất nước, mấy trăm bác sĩ nổi tiếng đều bái làm thầy, cậu làm sao xứng đôi?”

Giang Thần biết Đường Sở Sở muốn ly hôn.

Nhưng anh chỉ cho rằng Đường Sở Sở là bởi vì bản thân cưỡng gian, lúc này mới đòi ly hôn.

Hiện tại chuyện đã rõ, Đường Sở Sở không có lý do ly hôn với anh.

“Sở Sở?”

Anh nhìn Đường Sở Sở.

Cô khẽ cắn môi.

Hiện tại bản thân cũng có chút do dự.

Nhìn Giang Thần trước mặt, lại nghĩ tới Giang Thần Hắc Long, hai người đúng là khác nhau một trởi một vực.

“Tôi…” Cổ họng khẽ nhúc nhích, nhẹ giọng nói: “Giang Thần, thật ra, chúng ta không hợp nhau.”

Cô khó khăn nói ra những lời này.

Giờ phút này, cô cảm giác được tự trách, áy náy.

Vết thương của bản thân là do Giang Thần chữa hết.

Không có Giang Thần, sẽ không có cô bây giờ.

Nhưng mà cô lại nghĩ tới Hắc Long.

Nghĩ tới một Hắc Long y thuật thiên hạ vô song, mà y thuật của Giang Thần cũng xuất phát từ Hắc Long.

Nếu Giang Thần không đến nhà họ Đường ở rể, Hắc Long cũng có thể tới cứu cô, bản thân tự nhiên sẽ gả cho Hắc Long, cô cũng sẽ không chịu nhiều cực khổ như vậy.

Nghĩ tới những cái này, chút tự trách trong lòng cô lập tức tan biến.

“Giang Thần, chúng ta thật sự không hợp, ly hôn đi, đối với anh, đối với tôi đều tốt.”

“Giang Thần, anh thực sự không xứng với chị Sở Sở.”

“Ly hôn, nhà họ Đường tôi sẽ không bạc đãi cậu, cho cậu mười triệu.”

“Cầm mười triệu, tuổi già sẽ không lo nữa.”

Người nhà họ Đường đều mở miệng.

Trên mặt Giang Thần mang theo nét bất đắc dĩ.

Anh đây là lấy đá đập lên chân mình.

Xem ra Đường Sở Sở thật thích một bản thân khác.

Lúc này anh muốn thực sự tát mình một cái.

Hắc Long chết thì chết, Đường Sở Sở sẽ không ôm ảo tưởng với Hắc Long, hiện tại người lại từ chết mà sống, làm ra nhiều chuyện như vậy.

Lúc này, Y Trọng dẫn Y Đình Đình tới.

Hai người vừa đi ra khỏi, liền thấy một màn như vậy.

Y Trọng thấy người nhà họ Đường đều ép Giang Thần ly hôn với Đường Sở Sở ngay đây, thì nhất thời vô cùng vui vẻ, vừa cười vừa nói: “Giang Thần, hiểu lầm một hồi, thật vô nghĩa, đúng rồi, người nhà họ Đường ép cậu ly hôn với Đường Sở Sở, vừa lúc, cậu xem con gái tôi thế nào?”

Nói xong, ông lôi Y Đình Đình tới.

Giang Thần xoay người, thấy được Y Đình Đình.

Lớn lên đúng là xinh đẹp như hoa.

Y Đình Đình cúi đầu, không dám nhìn tới Giang Thần, chẳng biết phải đối diện với anh như thế nào.

Đứng trước mặt Giang Thần, cô nhớ tới chuyện lúc trước, nhớ lại một màn Giang Thần không ngừng nghiền ép mình kia.

Vốn dĩ bản thân tràn đầy hận ý với Giang Thần.

Nhưng sau khi biết rõ ngọn nguồn câu chuyện, cô tha thứ cho Giang Thần, bây giờ thấy nhà họ Đường ép Giang Thần ly hôn với Đường Sở Sở, bản thân cũng có chút đồng tình với anh.

Thân là chiến thần Trung Quốc, thần bảo hộ, lại đến một chút vị trí cũng không có ở nhà họ Đường.

Giang Thần từ chối Y Trọng, cười nói: “Chú Y, chú nói giỡn, tôi sẽ không ly hôn với Sở Sở, mặc kệ Sở Sở đối với tôi như thế nào, mặc kệ người nhà họ Đường đối với tôi như thế nào, tôi cũng sẽ không ly hôn.”

“Haiz.”

Y Trọng thở dài một tiếng.

Chợt lôi kéo Y Đình Đình bỏ đi.

Y Đình Đình vừa bước được ba bước thì quay đầu lại.

Cô không ngừng ngắm nhìn Giang Thần, cô phải nhớ thật kỹ người đàn ông này.

Nhớ kỹ chiến thần Trung Quốc này.

Nhớ kỹ thần bảo hộ Trung Quốc này.

Nhớ kỹ người đàn ông đã cướp đi lần đầu của mình.

Cô biết, sau lần từ biệt này, có thể là vĩnh biệt, có thể cô vĩnh viễn cũng sẽ không gặp lại Giang Thần.

Cho nên, cô phải nhớ kỹ.

Đem dáng vẻ của Giang Thần, in sâu đậm vào trong đầu,

Sau khi hai người rời đi, Giang Thần mới nhìn về phía người nhà họ Đường, cuối cùng ánh mắt dừng trên Đường Thiên Long, vừa cười vừa nói: “Ông ơi, lúc trước ông đã đồng ý với cháu, sau này người nhà họ Đường sẽ không được nhắc tới ly hôn nữa, hiện tại ông nhìn thử một chút, cả nhà thế mà, kêu cháu ly hôn?”

Đường Thiên Long chống ba-toong, rút thuốc lá ra.

Ông ta cũng biết địa vị hiện tại của Đường Sở Sở.

Bị bầu thành thần y của đất nước, nhiều bác sĩ nổi tiếng đến bái sư, tham gia bệnh viện Thế Kỷ.

Tiền đồ Đường Sở Sở không lường trước được.

Tiền đồ nhà họ Đường không lường trước được.

Đây hết thảy là do Hắc Long ban tặng.

Hắc Long cùng Đường Sở Sở mới là trời đất tạo một đôi.

“Giang Thần, hôm nay khác với ngày xưa, ông cũng hiểu được cháu với Sở Sở không hợp nhau, như vậy đi, nhà họ Đường cho cháu mười triệu, ông lấy danh nghĩa cá nhân cho thêm mười triệu, coi như báo đáp tất cả những gì cháu làm cho nhà họ Đường được không?”

Thần sắc Giang Thần ngạc nhiên.

Anh cho rằng Đường Thiên Long sau khi trải qua một đời, sẽ có thay đổi.

Không nghĩ tới nhà họ Đường vừa tốt, liền trở mặt.

“Được, cháu biết rồi.”

Giang Thần không còn lời nào để nói, xoay người rời đi.

Đường Sở Sở nhìn Giang Thần rời đi, trong ánh nắng chiếu xuống, anh lại có vẻ cô đơn như vậy.

Đường Sở Sở có chút kích động muốn xông qua kéo người lại.

“Sở Sở, đi thôi.” Hà Diễm Mai lôi kéo Đường Sở Sở, nói: “Trở về nộp đơn ly hôn, đúng rồi, gọi Hắc Long tới, chúng ta nên gặp mặt, đây chính là Hắc Long, mặc dù đã từ chức, nhưng cậu ấy cũng là thần y.”

Người nhà họ Đường đều trơ mắt nhìn Đường Sở Sở.

“Chị Sở Sở, mau gọi điện thoại cho Hắc Long.”

“Tôi muốn gặp Hắc Long, tôi muốn gặp thần tượng.”

Đường Sở Sở hít sâu một hơi, cô lấy điện thoại di động ra, gọi một số.

“Xin lỗi, số điện thoại ngài gọi hiện đang tắt máy.”

Trên mặt cô mang theo vẻ bất đắc dĩ.

“Bắt đầu từ tối qua, điện thoại Hắc Long vẫn luôn tắt máy, làm sao cũng không gọi được.”

Hà Diễm Mai nhất thời nói: “Điện thoại không gọi được, vậy đến tập đoàn Giang Long, cậu ấy là chủ tịch tập đoàn, hiện tại chắc chắn là đang ở đó, chờ một chút, con đi về tắm trước, thay một bộ đồ quyến rũ, Sở Sở, mẹ đã nói với con, muốn bắt được một người đàn ông, con phải nắm lấy nửa thân dưới của người đó.”

“Mẹ ~”

Mặt Đường Sở Sở ửng đỏ.

“Cũng sắp ba mươi, còn xấu hổ, mẹ là người từng trải, may mà con chia phòng với thằng nhóc nghèo kia.”

Đường Sở Sở đỏ mặt bỏ đi.

Mà Giang Thần, một thân một mình đi trên đường.

Bọn họ cũng là vì Đường Sở Sở, không thể trách nhà họ Đường.

Dù sao vẫn do anh giấu giếm thân phận.

Nếu như không giấu giếm thân phận, Sở Sở cũng sẽ không muốn ly hôn với anh.

Nếu như không giấu giếm thân phận, nhà họ Đường cũng sẽ không đối xử với anh như vậy.

Chỉ là hiện tại, xảy ra nhiều chuyện như vậy, anh lại càng không thể bại lộ thân phận.

Hiện tại Hàn Kim Minh đã nghi ngờ, đang suy đoán ai mới là Hắc Long, nếu bây giờ bại lộ thân phận, thì Hàn Kim Minh sẽ chó cùng rứt giậu, có thể gây bất lợi với Đường Sở Sở.

“Bim bim ~”

Đằng sau truyền đến tiếng kèn.

Giang Thần xoay người lại nhìn.

Một chiếc Porsche màu đỏ dừng bên người.

Kính xe hạ xuống, Hứa Tinh lộ ra đầu nhỏ, trên gương mặt xinh đẹp mang theo ý cười: “Thua ở nhà họ Đường, hiện giờ có phải tâm trạng rất tệ, rất muốn đi uống say, đi, tới nhà chị, trong chị có mấy chai rượu ngon.”

Giang Thần sờ sờ mũi, nhàn nhạt cười.

Chợt mở cửa xe, leo lên.

“Đưa tôi tới nhà máy sửa chữa Phi Dược ở vùng ngoại ô.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK