Mục lục
Long Vương trở lại - Giang Thần (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Sở Sở bị một câu nói đẩy quay về.

Cô không biết phải nói gì.

Chỉ có thể kéo Giang Thần trở về phòng.

Còn những người khác bao quanh bởi những món sính lễ giá trị liên thành.

Ngô Mẫn thậm chí còn lấy ra một số bộ váy đẹp và một số trang sức vô giá, cô ta hưng phấn chạy vào trong phòng, thay quần áo, đeo bông tai, dây chuyền và nhẫn.

“Chồng à, như thế nào, có đẹp không?”

Cô ta bước ra ngoài đang đi đến phòng khách.

Đường Tùng bất ngờ kêu lên: “Oa, xinh đẹp, vợ à, bộ váy này tuy đơn giản nhưng được may theo yêu cầu đấy.”

Nghe vậy, trong lòng Ngô Mẫn vui vẻ vô cùng.

Còn Hà Diễm Mai thì bắt đầu lo lắng, bà ta càu nhàu nói: “Cậu Ngụy có tiền, cậu Giang cũng có tiền. Như này thì nên gả Sở Sở cho ai đây?”

“Cả hai.” Đường Tùng hưng phấn nói.

“Bốp!”

Hà Diễm mai búng vào trán cậu ta một cái.

Cậu ta lập tức ngậm miệng lại, sau đó đi tới một vali tiền: “Mẹ, vali tiền này cho con được chứ?”

Hà Diễm Mai liếc cậu ta một cái rồi khiển trách: “Đưa cái gì mà đưa? Tiền này, mẹ giữ trước, ngày mai gửi tiết kiệm vào ngân hàng.”

Trong phòng.

Đường Sở Sở hết cả hơi.

“Ngày mai sẽ đến tập đoàn Giang Long, tìm cậu Giang đó, gửi lại những món sính lễ này.”

Giang Thần cười nói: “Vợ à, cho em rồi thì là của em, em cứ nhận đi.”

“Như này làm sao được, em là người đã có chồng.”

Nghe vậy, Giang Thần không nói nữa.

Cả hai đều không mở miệng nói chuyện.

Bầu không khí trong phòng đột ngột thay đổi.

Giang Thần và Đường Sở Sở đợi trong phòng, đợi đến khi màn đêm yên tĩnh, cả nhà đã ngủ say.

Đường Sở Sở đi tắm.

Còn Giang Thần, trong tay cầm một hộp đồ, trái tim nhỏ bé của anh đập thình thịch, thình thịch.

Rất nhanh, Đường Sở Sở đã tắm rửa sạch sẽ bước ra.

Cô quấn một chiếc khăn tắm, chỉ che những bộ phận quan trọng, làn da trắng nõn, đôi chân dài trắng nuột lộ ra vài giọt nước như pha lê trên người.

Cô chỉ vào phòng tắm, mặt đỏ ửng: “Đi, đi tắm rửa một chút đi.”

“Ừ.”

Giang Thần lập tức đi vào phòng tắm, cả người như bị máu gà chọi.

Anh tắm rất nhanh, chưa đầy năm phút, đã mặc chiếc quần đùi ra ngoài.

Đường Sở Sở đã nằm trên giường, khăn tắm vất sang một bên, trên người cô quấn chăn bông, chỉ lộ ra khuôn mặt thanh tú.

Hai má cô ửng hồng, như trái táo chín đỏ mọng, làm người ta muốn cắn xuống một phát.

Cô nhích người sang một bên chừa ra một vị trí trên giường.

Giang Thần kích động nhảy lên giường.

Anh nằm trên giường, thân thể Đường Sở Sở khẽ run lên.

Cô biết điều gì sắp sửa xảy ra tiếp theo. Cô cho rằng mình đã chuẩn bị thật tốt, có thể trao cho Giang Thần rồi, hai người có thể trở thành vợ chồng danh chính ngôn thuận rồi.

Nhưng mà, thời điểm Giang Thần leo lên giường, trong lòng cô hiện lên một sự rụt rè.

Trong lòng sinh ra một nỗi sợ hãi.

Một nỗi sợ hãi về tương lai, một nỗi sợ hãi về hôn nhân.

Giang Thần xoay người lại, nhìn Đường Sở Sở, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng đầy cám dỗ, anh vươn tay đi lên chạm vào má, hôn cô.

Môi chạm môi.

Man mát, ngòn ngọt.

“Đừng…”

Đường Sở Sở đẩy mạnh Giang Thần ra, cô xoay người trèo xuống giường, không ngừng thở hổn hển.

“Em, em chưa chuẩn bị sẵn sàng, chồng à, em… Chúng ta có thể đợi thêm một thời gian nữa được không?”

Cô không dám ngẩng đầu nhìn Giang Thần.

Giang Thần hơi sửng sốt.

Như này lại là thế nào đây?

Đây không phải là đã đồng ý sao, tại sao lại thay đổi quyết định.

Ngây người mất một lúc, anh mới hoàn hồn lại, cười: “Không… Không sao.”

Nói xong anh bước xuống giường, lấy tấm chiếu trải xuống đất.

Đường Sở Sở không biết mình ra sao, chỉ là giây phút Giang Thần đặt nụ hôn lên môi cô, cô bắt đầu cảm nhận được nỗi sợ.

Cô cũng không biết mình đang sợ điều gì.

“Lên… Lên giường nằm đi.”

Mặc dù vẫn chưa sẵn sàng, nhưng cô vẫn không nỡ để Giang Thần phải nằm dưới đất.

Giang Thần cười nói: “Không sao mà, anh sẽ ngủ dưới đây, bao giờ em suy nghĩ thông suốt thì anh lại lên.”

Giang Thần thì không muốn Đường Sở Sở phải miễn cưỡng, anh cũng không thể, không có Đường Sở Sở sẽ không có anh của ngày hôm nay, dù Đường Sở Sở có quyết định bất kỳ điều gì anh cũng sẽ ủng hộ.

Có điều dưới góc nhìn của Đường Sở Sở thì lời anh vừa nói nghe như đang tức giận.

“Em…”

Cô thoáng hé miệng định lên tiếng giải thích, nhưng lại không biết phải nói thế nào.

Một đêm yên lặng chầm chậm trôi đi.

Tối hôm qua Đường Sở Sở mất ngủ.

Còn Giang Thần lại ngủ đến say sưa.

Trời tờ mờ sáng, Đường Sở Sở xoa mắt, cô không ngủ suốt cả đêm, cô cảm nhận được tinh thần của mình không được ổn định. Cô thấy Giang Thần đã tỉnh dậy, xếp gọn chiếc chiếu rồi ra ngoài ban công hút thuốc.

Xuyên qua kính cửa sổ, cô nhìn thấy bóng lưng dường như có chút thất thần của Giang Thần.

Cô chợt đứng dậy, mặc quần áo đàng hoàng, ra ban công cất tiếng gọi: “Chồng ơi.”

“Ừ?”

Giang Thần quay người nhìn Đường Sở Sở.

Đường Sở Sở áy náy nói với anh: “Tối hôm qua, em… Rất xin lỗi.”

“Không sao đâu mà.” Giang Thần cười xòa, nói: “Chúng ta vốn chưa có tình cảm làm cơ sở, cứ thế mà đi đăng ký kết hôn rồi. Lòng em từ chối anh cũng là bình thường. Tương lai còn dài, từ từ em sẽ tiếp nhận anh thôi.”

Nói thì nói thế nhưng Đường Sở Sở vẫn còn cảm thấy vô cùng áy náy.

Giang Thần đến nhà họ Đường ở rễ, phải chịu bao cực khổ tủi nhục như vậy mà mình lại…

“Haiz…”

Nghĩ đến đây cô chỉ biết thở dài.

“Sao lại thở dài vậy, thật sự không vấn đề gì mà, anh không trách em đâu.” Giang Thần đứng lên, anh vòng tay ôm lấy bả vai Đường Sở Sở, anh thì thầm lời cam kết chân thành: “Anh sẽ không cưỡng cầu em làm gì cả, trước kia không có, bây giờ không có, sau này cũng sẽ không như vậy.”

Giang Thần càng như thế, Đường Sở Sở càng cảm thấy hổ thẹn.

“Em… Hôm nay em sẽ đến tập đoàn Giang Long, để xem có gặp được cậu Giang không, có gì nói cho người ta biết rồi trả sính lễ lại.”

“Cũng được.” Giang Thần gật đầu.

Đường Sở Sở nhìn anh: “Cho… Cho em chút thời gian nhé.”

Giang Thần cười nói: “Anh bảo rồi mà, không sao, đi thôi.”

Anh mỉm cười, kéo Đường Sở Sở vào trong, đi xuống phòng khách.

Lúc cả hai đi xuống phòng khách, mấy người Hà Diễm Mai và Đường Bác đều đã thức dậy.

Họ tụ lại để họp bàn gì đó, định đến khu biệt thự Cảnh Tú để xem căn biệt thự mà cậu Giang đã tặng, sau đó đến ngân hàng gửi tiền.

Đường Sở Sở đi xuống nói: “Con nói rồi, sính lễ này không thể nhận được, để con bảo người ta lấy lại.”

Đường Tùng bất mãn kêu: “Chị bị ngốc à? Đồ cả trăm triệu muốn lấy là lấy hả?”

Hà Diễm Mai xụ mặt mắng: “Trả cái gì mà trả? Đường Sở Sở à mẹ bảo nhé, cậu Giang với cậu Ngụy con phải chọn một trong hai. Trả cũng được thôi, vậy thì con đến với cậu Ngụy đi thì mọi người sẽ chấp nhận trả, nếu không thích cậu Ngụy thì chọn cậu Cổ cũng được.”

“Con… Con lười giải thích lắm rồi, con sẽ đến tập đoàn Giang Long, tìm cậu Giang nói cho rõ ràng.”

Đường Sở Sở tức giận chạy ra khỏi phòng.

Giang Thần liếc mắt nhìn mọi người một cái rồi cười: “Muốn thì cứ giữ đi, phía Sở Sở cứ để con khuyên.”

“Hừ, coi như con biết điều.” Hà Diễm Mai hừ lạnh một tiếng.

Đường Tùng cũng nói: “Giang Thần, không cần khuyên bảo gì hết, li dị luôn đi, anh phải bỏ chị Sở Sở thì chị ấy mới ra ngoài tìm đàn ông được. Dựa vào nhan sắc của chị ấy, mấy người có tiền theo đuổi đếm không xuể ấy chứ.”

“Để… Để tôi đi xem đã.” Giang Thần không nhiều lời, anh xoay người đi ra khỏi phòng.

Thế nhưng anh lại không đuổi theo Đường Sở Sở.

Đường Sở Sở muốn đến tập đoàn Giang Long, anh phải đến đó trước cô, dùng thân phận cậu Giang để gặp Đường Sở Sở.

Nếu em không thích anh, vậy chắc em sẽ thích một “anh” khác nhỉ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK