• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Anh gì ơi, anh có phải chồng của cô ấy không?" Một người hộ lý đẩy cửa vào lên tiếng. 

Lục Lưu Niên gật đầu: 

"Đúng vậy, có chuyện gì không có?" 

Cô hộ lý kia đưa cho anh một tờ kết quả siêu âm: 

"Để cho vợ anh nghỉ ngơi nhiều hơn đi. Thật là phúc lớn mạng lớn. Tại nạn như vậy mà đứa bé không sao. Chỉ có điều cô ấy bị động thai khá nặng, cần phải điều dưỡng lâu lắm" 

Lục Lưu Niên quay ngoắt sang nhìn về phía Phương Nhược Lam. Cô cúi đầu im lặng. 

Cô hộ lý đi rồi, hai người theo đuổi hai suy nghĩ khác nhau. 

Lục Lưu Niên tưởng như sắp điên rồi. Người con gái này đang mang thai con của anh. Nhưng anh lại nhẫn tâm muốn giết cô. Thậm chí suýt nữa giết chết cô. 

Bàn tay anh run run, đỡ lấy phần vai của Phương Nhược Lam. 

Còn Phương Nhược Lam lại đang bị giằng xé với suy nghĩ khác. Cuối cùng anh ấy cũng biết rồi. 

Cô hơi khàn giọng, nghẹn ngào: 

"Đứa trẻ không phải con của anh!" 

"Sao?" 

"Đứa trẻ không phải con của anh. Nó là con của Lục Chẩn!" - Vừa nói đến đây, cô vừa run rẩy. 

Lại là Lục Chẩn! 

Lục Lưu Niên nắm tay thật chặt, ngăn lại xúc động muốn tự tay móc tim của kẻ kia ra. 

Phương Nhược Lam lại nói tiếp, từng câu đều khiến anh vô cùng đau lòng: 

"Em vốn quen anh ta từ trước. Nếu như em ở lại, anh ta nhất định sẽ dùng đứa con này để gây hại đến anh." 

Lục Lưu Niên cúi đầu xuống, đặt lên trán cô một nụ hôn: 

"Không sao! Không sao đâu! Anh còn không vô dụng đến nỗi đứng yên cho hắn hãm hại. Em không phải là gánh nặng của anh. Em là một phần của anh!" 

Phương Nhược Lam hít hít cái mũi, dụi đầu vào trong lồng ngực rắn chắc: 

"Nhưng em mù rồi. Em không nhìn thấy gì cả, nhất định sẽ liên lụy đến anh" 

Anh vuốt vuốt khẽ phần tóc sau gáy cô, dịu dàng an ủi: 

"Không sao! Đều không sao cả!". 

Lục Lưu Niên luôn miệng nói không sao, nhưng chỉ có bản thân anh biết bên trong mình đang đau đớn thế nào. Đôi mắt của Phương Nhược Lam, là do anh không tín nhiệm mà mất đi ánh sáng. 

Mà lúc này, anh lại lựa chọn im lặng một cách ích kỷ, muốn giấu nhẹm sự thật đó càng sâu càng tốt. 

Anh không thể nói sự thật cho Phương Nhược Lam, không thể để cô biết mình suýt nữa thì bị người đàn ông mà cô vẫn hết mực tin tưởng giết chết được. 

*** 

Thẩm Hoắc lúc này đang ở trong vườn trúc thay thế Lục Lưu Niên. Nhưng việc Phương Nhược Lam bị thương là việc lớn, không thể nào giấu lâu được. 

Lục phu nhân nghe tin cô vào bệnh viện, liền sai người đến hỏi thăm. Lục Lưu Niên phải tránh vào một chỗ, không thể để người khác thấy sự hiện diện của mình trong căn phòng này. 

Người đến là trợ lý của Lục Chấn - Từ Trác. Anh ta nhìn Phương Nhược Lam, không hề có chút tôn trọng nào. 

"Đại thiếu phu nhân vẫn ổn chứ?" 

"Vẫn ổn!" - Cô không nhìn anh ta, chỉ lạnh nhạt nói một câu. 

Có thể làm trợ lý cho Lục Chấn lâu đến vậy, Từ Trác cũng được xem như người nhanh nhạy. Hắn rất nhanh đã phát hiện cô có điều bất thường. 

"Mắt của cô.." - Hắn hơi ngập ngừng. 

Phương Nhược Lam nhàn nhạt đáp lại, cắt đứt lời nói còn đang dang dở: 

"Mù rồi!". 

Thản nhiên đến mức khiến người khác phát sợ. 

Từ Trác xoa xoa phần tay nổi da gà của mình, nhìn Phương Nhược Lam như một sinh vật lạ. 

"Nếu như không có gì nữa, Lục nhị thiếu rất mong cô có thể về nhà. 

Nhà họ Lục không thiếu gì cả, có thể mời những bác sĩ tốt nhất cho cô." 

Phương Nhược Lam chút nữa thì phì cười. 

Hẳn là quan tâm muốn tìm bác sĩ giỏi. 

Bọn họ đang để ý đứa con trong bụng cô thì đúng hơn. 

Năm xưa, cha ruột của bà Niên Hoa là Niên Từ, nhà chính trị có tầm ảnh hưởng vô cùng lớn tại khu vực phía Nam. Tài sản của ông không hề nhỏ. Mặc dù phần lớn số tài sản kia đã được bà Niên Hoa chuyển cho chồng mình là Lục Lãm, nhưng số nằm trong tay Lục Lưu Niên cũng không ít. 

Ông Niên Từ để lại cho cháu mình một công ty tài chính. Trong di chúc ghi rõ, phần tài sản này chỉ thuộc về anh, và con cái của anh. Nếu như Lục Lưu Niên có vấn đề gì khi chưa có con nối dõi, toàn bộ số tài sản kia sẽ được xung vào kho bạc quốc gia. 

Hạ Linh và Lục Chân muốn nuốt hết cả con trâu, tham lam quá độ, cứ cắn mãi phần tài sản kia không dứt. Nếu như cô có thể sinh được người thừa kế cho Lục Lưu Niên, họ hoàn toàn có thể lợi dụng cô để lùa phần tài sản đó vào túi mình. 

Đó là lý do Phương

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang